Phương Thanh Nghiên cười nói: "Cha cháu đã qua đời, chiếc xe ba bánh này chính là di vật của ông ấy, cháu muốn giữ nó lại để làm kỷ niệm."
Chị Mã vừa nghe liền hiểu, đầu tiên là thở dài, sau đó liền gọi Mã Minh tới, bảo hắn dẫn Phương Thanh Nghiên đi tìm một cửa hàng sửa xe đáng tin cậy để sửa lại chiếc xe này.
Mã Minh còn chưa tốt nghiệp trung học cơ sở thì đã bỏ học, đi theo một đám côn đồ cả ngày không có việc gì làm.
Những vùng phụ cận xung quanh đây đều là địa bàn của hắn, vì thế để muốn tìm một cửa hàng sửa xe tốt đương nhiên không phải việc khó gì.
Nhưng hắn dọc theo đường đi cứ vừa đi vừa dừng, bộ dáng như thất hồn lạc phách, tâm mắt lâu lâu còn nhìn về phía Phương Thanh Nghiên, sau đó lại nhanh chóng dời đi.
Phương Thanh Nghiên lộ ra vẻ mặt nghi hoặc, nói: "Trên mặt tôi có cái gì sao?"
Mã Minh cuống quýt lắc đầu, đúng là khóc không ra nước mắt.
Lớp trang điểm trên mặt Phương Thanh Nghiên đã được bỏ xuống, hiện tại hắn nhìn cô như thế nào cũng chỉ thấy cô là một đứa bé.
Lúc trước hắn vẫn cho rằng Phương Thanh Nghiên là một cô gái cũng có chút xinh đẹp, vì thế trong lòng còn có ý nghĩ không an phận với cô.
Kết quả hôm nay, khi sự thật được phơi bài, thì chuyện này tựa như là có ai câm một quyền nện vào đầu của hắn.
Tội lỗi, tội lỗil
Mã Minh thần sắc nghiêm túc, đi tới nặng nề vỗ lên vai Phương Thanh Nghiên, nói: "Tiểu Nghiên, về sau tôi sẽ coi cô như là em gái ruột của tôi.
Nếu cô có chuyện gì thì cứ việc tới tìm anh đây, anh nhất định sẽ ra mặt thay cô."
Phương Thanh Nghiên cười, nói: Được, vậy em cám ơn anh trước."
Trước kia cô sẽ không nhu thuận như vậy.
Còn nhớ khi ở chung với người khác, bất kể là đối phương mang theo thiện ý hay là ác ý, cô đều đối xử lạnh lùng với bọn họ, hơn nữa, đời trước cô còn rất dễ hiểu lầm, bẻ cong dụng ý của người khác.
Sống lại một đời, cô ý thức được ở phương diện giao tiếp của mình cũng có vấn đề, cho nên hiện tại cô phải dùng thái độ tích cực hơn để đối mặt với cuộc sống.
Nụ cười của Phương Thanh Nghiên cũng ảnh hưởng đến Mã Minh, làm cho khóe miệng của Mã Minh cũng không tự chủ được giương lên.
Hắn gọi mấy anh em của mình tới, giúp Phương Thanh Nghiên đưa xe ba bánh của mình đến cửa hàng sửa xe.
Sửa chữa cộng thêm việc cải tạo phía bọn họ đều đã làm hết, Phương Thanh Nghiên chỉ cần cùng ông chủ nói rõ một chút vê ý tưởng cải tạo của mình là được.
Ông chủ của cửa hàng sửa xe này hẳn là tiếp nhận không ít sự việc tương tự, rất nhanh đã nắm được ý tưởng của Phương Thanh Nghiên, ông còn nói là ngày mai cô đã có thể tới lấy xe.
Phương Thanh Nghiên rất nhanh đã thanh toán hết tất cả chi phí, sau đó liên chạy đến chợ tìm hai người của Tần Thục Huệ.
Hai người bọn họ trong tay túi lớn túi bé, vừa nhìn liền biết là đã mua không ít đồ, nhưng có vài thứ cần phải mua bọn họ còn chưa có chọn xong.
Tần Thục Huệ liền nói: "Mẹ, mẹ dẫn Nghiên Nghiên đi xem còn có cái gì muốn mua hay không, con mang mấy món này về nhà chuẩn bị nấu cơm trước, nếu không trời sẽ tối mất.
A, đúng rồi, Nghiên Nghiên, con nghĩ kỹ xem trong nhà còn cân mua thêm những thứ gì, chúng ta một lần mua cho xong, đừng để đến lúc đó đột nhiên phát hiện ra thiếu sót cái gì, lại phải chạy ra ngoài mua."
Phương Thanh Nghiên ngoan ngoãn gật đầu, nói: "Được."
Phương Thanh Nghiên lo mẹ mình sẽ không xách nổi những thứ này, nên cô còn gọi thêm một chiếc xe máy ba bánh để chở bà về, chọc cho Tần Thục Huệ bất mãn nói cô tiêu tiên bậy bạ.
Phương Thanh Nghiên cười cười làm như không nghe thấy, dù sao xe cũng đã gọi tới, tiền cũng đã trả, mẹ cô nếu không ngồi thì mới là lãng phí tiền.
Sắc trời dân dần buông xuống, xưởng máy cũng đã đến giờ tan tâm, nhân viên trong xưởng cũng đều lục tục về nhà, tất cả mọi người đều chú ý tới bóng dáng Tần Thục Huệ.
Có thể là bởi vì chuyện xảy ra ở đồn công an hôm nay đã truyền ra ngoài, nên ánh mắt mọi người nhìn Tần Thục Huệ hiện tại đúng là có chút vi diệu.
Không phải là vẻ hoảng sợ tránh như tránh rắn rết trước kia, mà là tò mò, tìm tòi nghiên cứu, trong đó có cả đồng tình... thỉnh thoảng còn mang theo một tia áy náy.
Tần Thục Huệ cũng đã trôi qua khoảng thời gian lo lắng lúc trước, hiện tại bà đứng thẳng lưng, hiên ngang đi về phía cầu thang nhà mình.
Nhưng đến cửa nhà, bà mới phát hiện nhà mình có một vị khách không mời mà đến.
"Chị hai, sao chị lại về muộn như vậy?" Tần Tú Lan đã đứng ở cửa chờ hơn nửa ngày, thắt lưng vừa đau mà chân lại vừa mỏi, toàn bộ trên mặt đều viết ba chữ không kiên nhẫn, mắt thấy Tần Thục Huệ vừa trở vê, vẻ mặt của cô ta tất nhiên là không được tốt.