Hồng Minh Viễn sờ sờ đầu cô, ông cũng có chút ngượng ngùng, nói: "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi... Ánh mắt của ông theo bản năng nhìn về phía Tần Thục Huệ, rồi lại giống như là bị phỏng vậy, nhanh chóng dời mắt đi.
"Vậy ngày mai cháu còn ra quán không?”
"Quây hàng đã bị bọn họ đập hỏng, cháu phải sửa chữa lại, e là ngày mai không mở bán kịp rồi."
"Không có việc gì, nếu có việc gì cân giúp cháu cứ đến tìm chú.
Nguyên buổi sáng hôm nay chú đều sẽ tại công viên gần kia..."
Vừa nói dứt lời, Hồng Minh Viễn cũng không đợi Phương Thanh Nghiên đáp lại thì đã xoay người trực tiếp chạy đi.
Tần Thục Huệ vẫn còn không biết trước khi bà đến đây, Lưu Bội Trân đã quậy phá xong một lần, vì thế trong đầu bà hiện tại chỉ cảm thấy phản ứng của người đàn ông này có chút thần kinh.
Phương Thanh Nghiên nháy mắt mấy cái, cô nhìn mẹ mình, sau đó lại nhìn theo phương hướng Hồng Minh Viễn đã biến mất tăm hơi kia.
Đúng là làm khó cho người ta, không biết ông ấy đã gom lấy bao nhiêu dũng khí mới có thể nói chuyện cùng với mẹ con bọn cô.
Cũng may lúc trước có cảnh sát Dương và Hồng Minh Viễn cùng nhau đứng ra làm chứng cho bọn cô, nên cho dù hiện tại những người chung quanh có nhìn thấy Hồng Minh Viễn và hai mẹ con nói chuyện với nhau thì cũng không suy nghĩ lệch lạc nữa.
Tần Thục Huệ vốn còn muốn mời thôn dân của Thôn Sơn Tuyền đến nhà ăn cơm, nhưng trong nhà người ta còn có người già và trẻ nhỏ cần phải chăm sóc, nên bọn họ đã đi xe về nhà gần hết, cuối cùng chỉ còn một mình Tần Thu Phượng ở lại.
Tần Thục Huệ đưa những thôn dân khác đến nhà ga, sau đó Phương Thanh Nghiên đưa cho bà một xấp tiền lì xì nhỏ, nói là muốn bà gửi tặng cho những thôn dân ở Thôn Sơn Tuyền.
Bà mở ra xem thử, tuy tiền không nhiều lắm, mỗi bao cũng chỉ có mười đồng, nhưng lần này có đến bảy người đi cùng với Tần Thu Phượng, tổng cộng lại chính là bảy mươi đồng!
Tần Thục Huệ lắp bắp kinh hãi, nói: "Con lấy đâu ra nhiều tiên như vậy hả?”
Phương Thanh Nghiên thản nhiên nói: "Bày sạp kiếm được."
Tần Thục Huệ cũng đã nghe đến chuyện con bà tự mở một gian hàng gì đó, nhưng bà cũng chỉ cho rằng nó không khác gì mấy cái trò chơi gia đình mà bọn trẻ hay chơi.
Bà nào biết được, chỉ chưa đến ba ngày, cô lại có thể kiếm được hơn bảy mươi đồng.
"Con, cái nha đầu này, con còn có thể kiếm tiền được sao?" Tần Thục Huệ khó có thể tin được, không chỉ là biết kiếm tiền, mà con gái của bà còn có thể nghĩ đến cách dùng tiền để lôi kéo nhân tình, đây là chuyện mà bà chưa bao giờ nghĩ tới.
Trước mắt đương nhiên không phải là lúc để bà truy cứu những chuyện này, nhân tình nhà mẹ đẻ bên kia là thứ nên làm, như vậy sẽ không bị ai nói ra nói vào, mà về sau Tần Thu Phượng ở trong thôn cũng có tiếng nói hơn.
Tần Thục Huệ cũng không tiếp tục trì hoãn nữa, bà vội nhận lấy bao lì xì đưa cho bọn họ.
Lúc đưa tới trước mặt Tần Đại Minh, Từ Phương còn mặt dày muốn đòi lấy hai phần, nhưng đã bị chông mình đánh một cái mới rút tay lại.
Từ Phương trừng mắt nhìn chồng mình, nhưng Tần Đại Minh cũng không thèm nhìn bà ta một cái: "Tiểu Huệ, tiền lì xì của chúng ta thì không cần đâu, anh là anh trai em, giúp em ra mặt là chuyện nên làm."
Tần Thục Huệ có chút xấu hổ: "Như vậy sao được..."
Hai người từ chối một phen, cuối cùng tiền lì xì cũng không thể trao đến tay Tần Đại Minh, Tân Thục Huệ cũng đành không đưa nữa.
Từ Phương tức giận đến giậm chân, nói: "Hai vợ chông nhà người ta tới đây đều là nhận hai cái bao lì xì đấy, anh tại sao lại ngốc đến như vậy, ngay cả một cái cũng không cân?”
Tần Đại Minh tâm như tro tàn, không muốn nói chuyện với bà ta nữa, xoay người lên xe.
Từ Phương tức giận giậm chân, nhưng cũng chỉ có thể theo sau chồng mình.
Bà ta lành sẹo nên quên đau, chuyện hôm trước mình giở trò xấu không bị truy cứu, liền cho rằng sẽ không ai truy cứu chuyện này với bà ta nữa sao? Bộ bà ta không biết, tự gây nghiệt là không thể sống?
Hai mẹ con bên này vừa đưa mọi người đi xong, thì bên kia nhà bọn họ lại có thêm một vị khách không mời mà đến.
Tần Tú Lan gõ cửa đến lần thứ ba nhưng vẫn không có kết quả, vì thế cô ta đành phải đi tới một cái tiệm tạp hóa nhỏ dưới lầu, hỏi: "Xin hỏi, cô có biết Tần Thục Huệ hiện đang ở đâu không?”
Trân Mai không khỏi đánh giá một phen về người phụ nữ xa lạ đột nhiên xuất hiện này.
Người phụ nữ mặc váy liền áo cùng mũ che nắng thời thượng, bên dưới đeo một cặp kính râm, nửa khuôn mặt lộ ra vô cùng khéo léo và tỉnh xảo, màu son vô cùng quý phái, thoạt nhìn giống như là một cô gái thời thượng đến từ thành phố lớn vậy.
Một người phụ nữ như vậy, sao lại chạy tới tìm Tân Thục Huệ làm gì chứ?