Thập Niên 90: Nữ Phụ Làm Giàu Mau Chóng

Chương 80




Tần Thục Huệ không khỏi tự trách bản thân mình.

Khi nghe được kết quả này, phản ứng đầu tiên của bà lại là đi hỏi vê tung tích của con ruột mình, hành động này rõ ràng chính là đang xem nhẹ cảm nhận trong lòng của Phương Thanh Nghiên.

Chỉ vừa nghĩ đến đây, bà vội vàng ôm Phương Thanh Nghiên vào lòng, an ủi, nói: "Nghiên Nghiên, còn nhớ lời con nói không? Con nói mặc kệ cha mẹ ruột của con là ai, con đều chỉ xem mẹ là mẹ ruột của con.

Ngược lại, cho dù con ruột của mẹ là ai, thì con vẫn là đứa con gái mà mẹ yêu nhất."

Phương Thanh Nghiên nghe bà nói vậy liền ngẩn ra, cô vội ngẩng mạnh đầu lên, sau đó đem đầu nhẹ nhàng tựa vào trong ngực của Tần Thục Huệ.

Lúc từ đồn công an đi ra, đã là hai giờ chiều.

Lăn qua lăn lại cả một ngày, kết quả cuối cùng được kết thúc bằng quyết định tạm giam bảy ngày của đám người Lưu Bội Trân và Phương Chí Minh.

Hơn nữa, việc bọn họ đập hỏng quầy hàng của Phương Thanh Nghiên, nhân chứng vật chứng cứ vẫn còn đó, tất nhiên là bọn họ còn phải bồi thường thêm cho cô một khoản tiền.

Bên ngoài đồn công an, hiện có không ít quần chúng quây quanh đây để xem náo nhiệt, theo lý thuyết sau giờ ngọ bọn họ phải đồng thời giải tán hết đi, nhưng do bởi vì có người đã tiết lộ cho bọn họ biết sự tình hiện đã có bước tiến triển, nên tinh thân của một đám người ở đây bắt đầu sáng lên, tiếp tục vây xem.

Ban đầu mọi người ở đây đều nghe nói rằng trong tay của Lưu Bội Trân có chứng cứ xác mình điều mà bà ta nói, nên khi đó bọn họ cũng có chút khẩn trương, cho rằng mình đứng sai bên, thật sự là đang giúp cho người phụ nữ ngoại tình.

Vì thế bọn họ còn muốn chờ khi hai mẹ con Tần Thục Huệ đi ra sẽ mắng cho một trận.

Nào biết, tình thế lại đảo ngược lại như vậy.

"Các người có biết gì không, cái bà mẹ chồng kia một mực chắc chắn là con dâu của bà ta đi ngoại tình, nhưng sự thật chính là đứa bé kia đã bị ôm nhầm, cha mẹ ruột của đứa bé chính là một người khác!"

"Bà già kia là mắc chứng hoang tưởng cũng không nhẹ nha, bộ bà ta cảm thấy trên thế giới này đâu đâu cũng là người xấu hết sao?"

"Cái gì chứng hoang tưởng chứ? Đây chính là tâm địa đen tối, lòng dạ rắn rết, con trai chết rồi nên liền muốn đuổi con dâu mình đi đây mài"

"Ai, Tân Thục Huệ cũng quá đáng thương, phải xui xẻo đến mức nào mới có thể gặp phải một người mẹ chồng như thế này!"

Mắt thấy mẹ con Phương Thanh Nghiên đi ra, trong mắt bọn họ không giấu được vẻ đồng tình.

Nhất là người phụ nữ ngay từ đầu đứng ra làm chứng kia, bọn họ đều là hàng xóm với nhau, về sau ngẩng đầu hay cúi đầu chạm mặt với nhau, khỏi phải nói có bao nhiêu xấu hổ.

Người phụ nữ nhanh chóng tiến lại gần, dè dặt nói: "Chị Tần, thật sự xin lỗi.

Tôi, tôi... tôi không nên nghe theo người khác mà ăn nói lung tung..."

Tần Thục Huệ cười cười, nói: "Không sao, mọi chuyện đều đã qua rồi."

Miệng mọc ở trên người người khác, người khác muốn nói như thế nào bà tất nhiên là không thể quản được.

Mà sau khi những cái tin đồn vô căn cứ này của Lưu Bội Trân được truyên ra, thì hơn phân nửa người trong nhà máy đều ở sau lưng đàm tiếu về mẹ con bọn họ, nếu hiện tại bà còn muốn so đo với từng người ở đây thì cuộc đời về sau phải sống làm sao đây.

Trong lúc bọn họ đang đi, đột nhiên có người ngăn bọn họ lại.

Tân Thục Huệ ngẩng đầu lên thì phát hiện đây là một người đàn ông xa lạ.

Ánh mắt đối phương rơi vào trên mặt Phương Thanh Nghiên, không giấu được có chút luống cuống: "Cháu gái, không có việc gì chứ, chú Dương... Ý tôi là nói vị cảnh sát lớn tuổi nhất trong đó, chú ấy có giúp đỡ hai người hay không?”

Phương Thanh Nghiên sau khi nhận ra đây chính là Hồng Minh Viễn thì không khỏi nhíu mày, chú Dương trong miệng ông ấy hẳn là đang nói đến vị cảnh sát già kia.

Xem ra người ta ra tay giúp bọn họ nhiều như vậy tất cả đều là nhờ vào Hồng Minh Viễn đã nhờ đỡ từ trước.

Thật ra cho dù Hồng Minh Viễn không nhờ bọn họ giúp đỡ, thì những vị cảnh sát kia cũng không có khả năng sẽ cố ý làm khó hai mẹ con Tần Thục Huệ, hai người bọn họ có nhiều điểm không thể nói rõ được như vậy, khó tránh khỏi sẽ khiến cho người ta sinh lòng trắc ẩn.

Nhưng bất kể nói như thế nào, tâm tư của Hồng Minh Viễn vẫn khiến cho người ta không khỏi cảm động.

Ông vốn là một người vô thân vô cố, thiếu chút nữa lại bởi vì mẹ con các cô mà bị oan uổng.

Nếu là người bình thường hiện tại đã sớm chạy đi không thấy bóng dáng, không muốn có chút xíu quan hệ nào với mẹ con Phương Thanh Nghiên, nhưng người này thì lại không phải vậy.

Phương Thanh Nghiên vội gật đầu, nói: "Cảm ơn, cảnh sát Dương đã giúp đỡ hai mẹ con cháu không ít.