Thập Niên 90: Nữ Phụ Làm Giàu Mau Chóng

Chương 75




Nghe được lời này của Lưu Bội Trân, Từ Phương giơ tay đẩy một người phụ nữ trẻ tuổi mặc đồng phục công nhân viên chức nhà máy máy ra ngoài.

Nữ công nhân viên chức nhận ra là Từ Phương đẩy mình tới, đang khó hiểu muốn hỏi một câu tại sao đã bị Lưu Bội Trân kéo qua.

Ánh mắt Lưu Bội Trân sáng quắc nhìn cô ta: "Cô đã gặp rồi đúng không?"

Nữ công nhân này tuổi không quá mười tám, chưa từng trải qua tình cảnh hỗn loạn thế này, bị Lưu Bội Trân nhìn chằm chằm chỉ cảm thấy da đầu tê dại, cả người đều bị dọa sợ.

Cô ta ấp úng nửa ngày mới nói: "Đúng là có người nói như vậy, nhưng người nọ không phải đang ở chỗ này sao..."

Từ Phương cũng may mắn, đẩy bừa một cái cũng đẩy ra được một người ở cùng lầu với nhà Phương Thanh Nghiên, cô gái này ngày đó vừa vặn nhìn thấy Tần Đại Minh đưa Phương Thanh Nghiên về nhà, nhìn rõ mặt Tần Đại Minh.

Nữ công nhân liên tục bị Lưu Bội Trân uy hiếp, bất đắc dĩ chỉ chỉ về hướng Tần Đại Minh,"Chính là hắn, tôi tận mắt nhìn thấy hắn đưa Phương Thanh Nghiên về nhà, mọi người trong xưởng cũng nói đó chính là tình nhân của chị Tân..."

Tập thể người thôn Sơn Tuyền trợn tròn mắt.

Vẻ mặt Tần Đại Minh lại càng khó hiểu, nhưng ông còn chưa mở miệng giải thích, Từ Phương đã nhảy bổ ra ngoài.

"Hắn là một đại trượng phu, còn là anh họ của Tần Thục Huệ, sao có thể là tình nhân, cô chính là bị mù, có tin tôi đánh cô không?” Nữ công nhân đầu tiên là sợ đến mức lui về phía sau, sau đấy nhận ra là Từ Phương đứng đẳng sau, lập tức có dũng khí,/Vừa rồi là cô đẩy tôi đi ra!"

Vừa dứt lời, thôn dân Sơn Tuyền lại nhìn về phía Từ Phương, trong ánh mắt tất cả mọi người đều là khó hiểu đến tột cùng.

Từ Phương cố ý đẩy nhân viên nhà máy ra ngoài trông ngóng người ta sẽ nói tốt cho Tần Thục Huệ, khẳng định không có ý xấu nhai

Mọi người cùng chung mối thù muốn tới ra mặt thay cho Tần Thục Huệ, ai ngờ còn có hạt phân chuột đang ra sức giở trò xấu!

Tần Thu Phượng lập tức làm sáng tỏ với mọi người, nói: "Mọi người nghe cho kỹ, Đại Minh là cháu ruột của tôi, cũng là cậu họ của Thanh Nghiên, là người một nhà với nhau, quan hệ giữa hai cậu cháu thân cận thì có gì không đúng?”

Tần Đại Minh cũng chỉ vào Từ Phương dõng dạc mắng, Cô đúng là cái đồ xú bà chuyên đi khích đểu, thảo nào cô mặt dày muốn theo tới thì ra là đã nghe ngóng được gì từ chỗ anh chị dâu chứ gì?"

Các thôn dân lại càng chỉ trỏ, lòng đầy căm phẫn.

Từ Phương rụt đầu, hận không thể tìm một cái lỗ chui vào.

Bà ta đây thật sự là trộm gà không được còn mất nắm gạo, không chỉ không kéo Tần Thục Huệ xuống nước, ngược lại còn chứng minh Tần Thục Huệ không có gian phu gì, hoàn toàn là do người khác ác ý bịa đặt!

Hai lần bảy lượt nhận sai người, Lưu Bội Trân nghẹn một bụng ức chế không biết nên trút đi nơi nào.

Tình cảnh của bà ta đến nước này, trước thì khóc lóc om sòm, sau lại ra sức nhảy lên nhảy xuống, cảnh sát cũng không dám dùng biện pháp quá mạnh với bà ta, chỉ có thể tận lực ở một bên duy trì trật tự.

Hiện tại đã yên tĩnh lại, cảnh sát liền nóng lòng muốn bắt bà lão vô lại này đến đồn công an.

"Đừng chạm vào tôi!"

Ai mà biết được, Lưu Bội Trân còn chưa từ bỏ ý định, rống to một tiếng né tránh cảnh sát rồi nhanh chóng đặt mông ngồi dưới đất,Lầm người thì có thể chứng minh cái gì, Phương Thanh Nghiên không phải con ruột của Phương gia chúng tôi, đây là sự thật sừng sững như sắt thép, tôi là có chứng cứ từ bệnh viện huyện, lúc trước còn ở đồn công an lập án, phân chứng minh kia cũng có trong hồ sơi"

Cảnh sát cuối cùng tìm được đầu mối, trầm giọng nói: "Cho dù có, vậy cũng không phải ngươi bên đường lấy lí do gây hấn gây sự! Hơn nữa bà nói phần này muốn chứng minh phải đi sở tra tư liệu, cái này ai cho bà cầm chứng cứ?”

Lưu Bội Trân vừa nghe, đúng là có đạo lý như vậy, lập tức từ trên mặt đất đứng dậy, Được, vậy đi đồn công an!"

Tiếng nói vừa dứt, bà ta xì một tiếng với đám người rồi đắc ý đi theo cảnh sát đến đồn công an.

Đương nhiên, những người có liên quan đến chuyện này cũng không thoát khỏi, toàn bộ đều bị kéo đi cùng.

Sự tình đến nước này vẫn chưa giải quyết xong, mọi người cũng không muốn bỏ qua cơ hội tiếp tục xem náo nhiệt, mặc dù có cảnh sát quát không được đi theo thì vẫn có người lặng lẽ đi theo.

Dù sao ở một thị trấn nhỏ hẻo lánh, rất khó tìm được tin tức lớn hơn để người ta giải trí.

Chị Mã túm lấy Phương Thanh Nghiên, nói: "Em gái nhỏ, hông cần gấp, ở đồn công an cứ chậm rãi xử lý chuyện là được, ở đây tôi sẽ giúp cháu thu dọn quầy hàng rồi trông coi thật tốt." Giọng nói của bà chân thành, không giống như bình thường mang theo chút dối trá của người làm ăn.