Phương Thanh Nghiên trong lòng kích động, bà ngoại cô rất mạnh mẽ, dù sao cũng từng một mình nuôi lớn ba đứa con gái, vừa làm cha vừa làm mẹ, tình mẫu tử của bà so với bình thường tự khắc trở nên sâu đậm hơn.
Huống hồ ở đây lại có mấy người làm mẹ, làm sao có thể tận mắt nhìn con gái của mình chịu ủy khuất!
Kế hoạch ban đầu của Tần Thu Phượng là mang theo đứa con gái không thể chịu thua kém này từ xưởng máy đến Phương gia đòi một lời giải thích nhưng không gặp được Tần Thục Huệ, sau đó thì có người chạy tới nói Lưu Bội Trân mang theo người tới tìm Phương Thanh Nghiên gây phiền toái!
Hai mẹ con nói cũng chưa nói được mấy câu, lo lắng vô cùng mà chạy tới trường tiểu học Nam Hương, vừa đến nơi đã nghe thấy một tràng ô uế ngôn ngữ phát ra từ miệng Lưu Bội Trân.
Tân Thu Phượng đã sớm không nhịn nổi cái nhà thông gia xảo quyệt này, xanh mặt nói: "Thục Huệ nhà tôi không sinh được là do bị con trai bà hại cho khó sinh! Lúc con bé mang thai xương cốt không được tốt, bác sĩ đã bảo không nên sinh đứa con này, bà lại nhất định muốn con bé sinh! Rồi sao, hiện tại con bé thành ra như này, bà thế mà lại mắng con bé vô dụng, trên đời sao có thể có cái loại người không biết xấu hổ như bà, hồi đó tôi thật sự bị mù nên mới để Thục Huệ gả cho cái nhà chồng như bài"
Vừa dứt lời, xung quanh lại rộ lên những tiếng xì xào to nhỏ.
Da mặt Lưu Bội Trân đau rát, gân như muốn đánh trả, nhưng một cái tát còn chưa đánh ra, đã có người xông lên chắn trước mặt Tân Thu Phượng.
"Bà dám động thủ thử xem!" Đó là một tên đàn ông vừa đen vừa cao to cường tráng, lưng hùm eo gấu, thoạt nhìn cả người hung hãn, chính là Tân Đại Minh.
Không chỉ có mình ông, phía sau lưng còn có một đội quân hùng hổ, so với mấy tên chân đất Lưu Bội Trân mang đến thì mạnh hơn nhiều.
Phương Chí Minh - một trong đám người chân đất thấy vậy liên sợ hãi không chịu được, kéo kéo ống tay áo của mẹ già,"Mẹ, mẹ bình tĩnh một chút, bọn họ nhiều người..."
Lưu Bội Trân cũng là kẻ bắt nạt kẻ yếu, nhanh chóng rụt tay vê.
Nhân cơ hội này, cảnh sát nhanh chóng xông lên kéo người hai bên ra.
Lưu Bội Trân mắt thấy cảnh sát muốn tới bắt bà, ngay lập tức đặt mông ngồi bệt dưới đất ăn vạ.
"Con gái nhà bọn họ là cái thứ thối tha không biết xấu hổ, chơi hoang bên ngoài hỏng cả bụng rồi lại đổ hết tội lên đầu nhà tôi, xem xem còn có đạo lý hay không!"
Lời này lọt qua trong tai Tân Đại Minh khiến ông sôi máu tức giận, ông và Tần Thục Huệ lớn lên cùng nhau, tuy rằng chỉ là anh em họ nhưng vẫn đối đãi với mấy chị em như chị em ruột của mình.
Em gái bị người ta vu oan hãm hại đến vậy, người làm anh trai như ông nào có thể chịu được.
Tân Đại Minh gào lên một tiếng: "Bà già chết tiệt, tôi đập nát miệng bài"
Trong đám hỗn loạn, Từ Phương vốn đang trốn ở trong đám người thoáng chốc vọt ra, túm lấy cánh tay Tần Đại Minh, kéo ông ta qua một bên.
"Tần Đại Minh ông gào thét ra vẻ cái gì! Ở trước mặt cảnh sát nói mấy lời này là muốn chạy vào cục cảnh sát ngồi hay sao?!"
Tần Đại Minh đỏ mắt: "Đừng có cản, hôm nay tôi nhất định phải nói chuyện cho ra môn ra khoai với nhà họ Phương này!"
Từ Phương không kéo được ông, đành dời mắt hướng về phía trong đám người mà hô to: "Tân Thục Huệ, chuyện hôm nay liên lụy ít nhiều cô cũng không tránh khỏi, cô với lão Quang kia đừng cứ trốn tránh rồi để người khác ra mặt thay côi"
Nghe thấy tên nhân vật chính, ánh mắt mọi người đổ dồn theo tâm mắt Từ Phương.
Trong đám người, Tần Thục Huệ cũng đang ra sức kéo tay mẹ mình, không để bà xông lên liều mạng với Lưu Bội Trân.
Bà ấy cũng không muốn sự tình nháo nhào thành ra như này, bao nhiêu người nhìn vậy cũng không biết về sau nên giấu mặt ở đâu, dù sao Phương Thanh Nghiên không phải con ruột của Phương Chí Cường cũng rõ ràng là sự thật.
Dưới ánh mắt dò xét và tò mò của mọi người, Tân Thục Huệ có chút lảng tránh, cúi đầu nhìn xuống liền thấy con gái đứng ngay bên cạnh.
Phương Thanh Nghiên không biết đã đến từ lúc nào cầm tay của mẹ, ánh mắt như đang thầm cổ vũ.
Tần Thục Huệ cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay con gái, thoáng chốc truyền cho bà một luồng sức mạnh dâng lên từ lông ngực, bà lấy dũng khí nói với Tần Đại Minh: “Anh... Anh đừng động thủ với người khác, chúng ta có thể nói đạo lý chứ không thể hành xử giống như mấy tên vô lại ở thôn sát vách kia được!"
Lời này nói ra như đang mắng đến thôn Thương Thủy nơi mà Từ Phương sinh ra, sắc mặt bà ta trông rất khó coi, nhất thời âm dương quái khí nói: "Năm nay thật kỳ lạ, ở bên ngoài nháo loạn bất kể nam nữ đều có thể mặt dày đến vậy sao?"