Phương Thanh Nghiên bị ép phải biết không ít chuyện xưa của ông chú này.
Ví dụ như, ông ấy nói mình tên là Hồng Minh Viễn, là một cựu chiến binh, trước kia ở trong quân đội còn là một nhân vật nổi bật, các loại danh hiệu huân chương cầm không xuể, đã từng ở trên chiến trường trải qua thảm thiết như thế nào, như thế nào...
Phương Thanh Nghiên nhìn ông râu ria xôm xoàm, bộ dáng bức người, chỉ có thể lễ phép tỏ vẻ mỉm cười.
Hôm nay Hồng Minh Viễn tới hơi muộn, chỉ có thể xếp hàng chờ ở phía sau, miệng vẫn thúc giục không ngừng.
"Chú Hồng, người đừng nóng vội...
Phương Thanh Nghiên cười trấn an ông, cũng không có nửa điểm mất kiên nhẫn.
Đừng thấy ông chú này giọng lớn, tính tình nóng nảy, nhưng thật ra cũng là một người nhiệt tình, mỗi khi có khuôn mặt mới đi ngang qua quán ăn, còn có thể đi lên quảng cáo cho cô, thấy Phương Thanh Nghiên bận rộn không kịp, còn có thể hỗ trợ trấn an những khách hàng khác, cười ha hả khoác lác với người †a.
Không phải sợ xếp hàng sẽ nhàm chán sao, hiện tại lại không có điện thoại di động để lướt, có người có thể trò chuyện, cũng sẽ không cảm thấy gian nan.
Đang vô cùng bận rộn thì đột nhiên có mấy người xuất hiện chen chúc vào đám người xếp hàng.
Phương Thanh Nghiên ý thức được có điều không thích hợp, ngẩng đầu nhìn lên, những người này người nào người nấy như hung thần ác sát, trong tay còn cầm côn bổng, mà bà lão câm đầu kia rõ ràng chính là Lưu Bội Trân!
Thế trận này dọa những khách hàng kia sợ tới mức lập tức lui ra thật xa.
Hồng Minh Viễn lại không có lùi về phía sau, ngược lại tiến lên một bước chắn trước mặt Phương Thanh Nghiên, ánh mắt vô cùng sắc bén: "Các người muốn làm gì?"
Lưu Bội Trân chuyển ánh mắt nhìn về phía Hồng Minh Viễn, đôi mắt trừng to như chuông đồng, như hận không thể nuốt chửng ông tal
Vẻ mặt Hồng Minh Viễn khó hiểu.
Ngay sau đó, Lưu Bội Trân vung tay lên, cao giọng quát: “Đập cho tôi!"
Vừa dứt lời, mấy người phía sau bà ta liên vọt lên, đầu tiên là một cước đạp đổ quầy hàng, sau đó quơ vũ khí trong tay, đập lên!
Nước canh nóng hổi bắn tung tóe, suýt nữa vẩy lên người Phương Thanh Nghiên, cũng may là chị Mã kéo cô một phen mới giúp cô tránh được nguy hiểm.
Sắc mặt Phương Thanh Nghiên trắng bệch, nếu như nồi canh dội ở trên người cô, hậu quả khó có thể tưởng tượng được!
Cô nhìn chằm chằm một mảnh hỗn độn trên mặt đất, cắn răng nói với chị Mã nói: "Nhanh báo cảnh sát!"
Thời khắc mấu chốt, chị Mã cũng không có hoảng loạn, lập tức gọi em trai của mình tới, bảo hắn đi tìm buồng điện thoại báo cảnh sát.
Không biết là không chú ý tới hay là như thế nào, Lưu Bội Trân thấy thế cũng không chút sợ hãi, ngược lại còn mắng Phương Thanh Nghiên: "Mày là tiểu tiện nhân thối không biết xấu hổ, lại còn dám ở bên ngoài xuất đầu lộ diện.
Nếu ở mấy chục năm trước, đứa con hoang như mày đã bị bóp chết rồi!"
Tiếng nói vừa dứt, bà ta đẩy chị Mã ra, muốn ra tay đánh Thanh Nghiên!
Phương Thanh Nghiên sao có thể để yên, nhanh tay lẹ mắt bắt được cổ tay Lưu Bội Trân, trở tay xoay một cái, Lưu Bội Trân không chỉ không dùng được lực, còn đau đến la to lên.
"Đồ đê tiện, mày dám đánh tao, mày muốn làm phản ài!”"
"Là bà động tay với tôi trước, còn vô duyên vô cớ đập bể quầy hàng của tôi, chẳng lẽ tôi nên đứng yên chịu trận sao? Lưu Bội Trân, tôi không dễ bắt nạt như mẹ tôi đâu!"
Khuôn mặt Phương Thanh Nghiên lạnh lẽo.
Bà nội tiện nghi này mặc kệ thị phi đúng sai, bất kể trường hợp nào, chỉ cần gặp phải chuyện không hài lòng phản ứng đầu tiên chính là ra tay đánh người.
Tựa như hiện tại, ở trước mặt mọi người, lời khó nghe gì cũng nói ra được, không đem bất cứ ai để vào mắt.
Lưu Bội Trân đau đến thở hổn hển, nhưng ngoài miệng vẫn không chịu thua/Mày là cái đồ không biết lớn nhỏ, tên của tao mày có thể gọi sao?"
Bà ta còn muốn dùng tay kia bóp eo Phương Thanh Nghiên, nhưng lại bị chị Mã ở một bên nhìn thấy, lập tức đã bị chị Mã bắt được cổ tay, nhất thời không thể nhúc nhích.
Thấy vậy, mấy người Lưu Bội Trân mang đến còn muốn đi lên hỗ trợ, thì liền bị Hồng Minh Viễn ngăn ở một bên: "Làm cái gì, muốn đánh nhau à, ông đây cũng không sợ các người!" Bên kia, Mã Minh báo cảnh sát xong trở về cũng nhanh chóng gọi mấy người anh em của mình đồng loạt xông lên.
Mấy người trẻ tuổi chính là loại người lăn lộn trong xã hội, mà những người Lưu Bội Trân tìm tới đều là nông dân trong thôn, bình thường thành thật an phận, ở nhà cũng chỉ dám lớn tiếng ồn ào với vợ con vài câu, nếu không phải Lưu Bội Trân tối hôm qua mời khách ăn cơm, bọn họ cũng sẽ không bỏ lại việc đồng áng mà đi chuyến này.
Nhưng nếu thật sự đánh nhau với người khác, tính chất sẽ không giống nhau, ai muốn gặp phải phiền toái này chứ.