Cũng là bởi vì mọi chuyện đã trải qua một đoạn thời gian, hơn nữa từ hôm đó đến nay cô đều biểu hiện mình là một người hiểu chuyện nghe lời nên Tần Thục Huệ mới dần dần yên lòng, có thể bắt đầu lại một cuộc sống bình thường.
Hiện tại nếu đột nhiên biết Phương Thanh Nghiên muốn mở quán ăn vặt để kiếm tiền, thì cô khẳng định Tần Thục Huệ sẽ là người đầu tiên đứng ra không đồng ý, nói không chừng bà còn có thể tìm mọi cách để ngăn cản cô.
Cho nên, Phương Thanh Nghiên dự định sẽ tiền trảm hậu tấu, làm xong rồi mới nói với bà.
Tần Thục Huệ sau khi tan làm trở về, tất nhiên là không phát hiện được chuyện gì, mà bà còn tò mò hỏi Phương Thanh Nghiên học đi xe đạp thế nào rồi.
Phương Thanh Nghiên qua loa lấy lệ trả lời bà, sau đó cô lại cùng bà nói sang chuyện khác, vì thế cái đề tài này rất nhanh liên bị bà bỏ qua.
Sáng sớm hôm sau, thừa dịp lúc Tân Thục Huệ đã đi làm, Phương Thanh Nghiên liền đi ra bếp nấu nước canh.
Có kinh nghiệm lần trước, hiệu suất của cô rất nhanh, chỉ tốn một giờ, đã hoàn thành công tác chuẩn bị trước khi ra quán.
Nhưng những món đồ vật linh tỉnh này thật sự là quá nhiều, Phương Thanh Nghiên phải chạy ròng rã ba chuyến mới có thể đem toàn bộ những thứ này ra chiếc xe ba bánh.
Bếp lò hâm nóng nước canh thì cô sẽ dùng cái bếp lò than tổ ong; than tổ ong thì cô cũng mua mấy thếp để dự phòng, đặt trong một cái sọt nhỏ, xếp ngay ngắn ở góc dưới góc xe ba bánh, làm như vậy thì không chỉ nó sẽ không chiếm chỗ mà cô còn có thể có than đủ đốt cả ngày.
Phương Thanh Nghiên còn nấu nước nóng để ngâm bún khô trước, sau đó cô sẽ chần chúng qua một lần nước lạnh rồi đóng gói lại, bên dưới lót lên một ít đá nữa để giữ độ tươi cho búng, như thế thì cô sẽ không cần lo lắng bún sẽ thiu nữa.
Cứ như vậy, cô không chỉ có thể tiết kiệm được bước nấu bột, mà cô cũng không cần bắt thêm một cái bếp lò, xách thêm một nồi bột lớn nữa.
Đúng vậy, Phương Thanh Nghiên muốn làm món bún ốc khôi
Giữa mùa hè này, bún ốc bình thường không đủ để làm cho người ta nhẹ nhàng khoan khoái, cũng không dễ dàng thu hút được nguồn khách hàng, nhưng nếu với một tô bún ốc khô thì không cần lo lắng vấn đề nóng miệng, mà cái nước canh nóng hổi tưới lên bún gạo đã ướp lạnh, vừa vặn trung hòa nhiệt độ khiến cho khách hàng có thể ăn ngay, mà cái món ăn này lại càng độc lạ hơn.
Về phần đá, trong tủ lạnh nhà ông chủ Lưu đã có sẵn, cô không cần phải lo.
Ông chủ Lưu nhìn Phương Thanh Nghiên bận tay bận chân xách xuống một đống đồ lỉnh kỉnh như thế không khỏi hoài nghi mình có phải là chưa tỉnh ngủ hay không.
Cái nha đầu này đây là thật sự muốn mở quán sao?!
“Chú Lưu, cám ơn chú, cháu đi trước đây!"
Mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng, Phương Thanh Nghiên leo lên chiếc xe ba bánh, trước khi chạy đi cô còn không quên vẫy tay chào với ông chủ Lưu còn đang đứng ở phía sau.
Ông chủ Lưu có thể nói gì được bây giờ, hiện tại ông chỉ có thể ngơ ngác nhìn bóng lưng của cô gái nhỏ từ từ biến mất trong tâm nhìn của mình, nhưng rất nhanh đã không thể nhìn thấy được bóng dáng của cô đâu.
Phương Thanh Nghiên rất quen thuộc với khu vực xung quanh xưởng nhà máy, tuy rằng xưởng nhà máy này có chút hẻo lánh, nhưng chỉ cần đi qua một con phố, là cô đã có thể đi đến khu thành cũ tương đối phồn hoa kia.
Khu thành cũ bên kia phồn hoa hơn nơi đây rất nhiều, mà trường học cũ của Phương Thanh Nghiên là trường tiểu học Nam Hương cũng tọa lạc ở đó.
Đúng vậy, địa điểm bán hàng lần này của cô chính là gần trường tiểu học Nam Hương.
Mặc dù là nghỉ hè, nhưng trong trường tiểu học vẫn có một sân thể dục nhỏ, trong khoảng thời gian nghỉ hè này trường cũng không có đóng cửa hoàn toàn, nên có rất nhiều học sinh ở gân đó đều sẽ đến đây để chơi.
Cái gì mà nhảy dây, đá cầu, nhảy nhà, leo cần, hoạt động giải trí gì cũng đều có.
Đối diện trường tiểu học còn có một vườn hoa, bình thường người tới người lui cũng không ít, phải nói là ở đây rất đông.
Phương Thanh Nghiên đậu xe ở một vị trí dễ thấy nhất trước trường tiểu học Nam Hương.
Bảng hiệu treo lên, nắp lò tổ ong mở ra, cô lại cố gắng quạt mạnh bếp lò thêm chút nữa, đáy canh đỏ óng trong nồi rất nhanh đã bắt đầu sôi sùng sục, mùi thơm của măng chua cũng bắt đầu lan tỏa ra, rất nhanh đã lan ra khắp xung quanh.
Lúc này là hơn tám giờ sáng, tuy nói là đã qua giờ cao điểm sáng, nhưng cũng có một số người đi làm muộn, hoặc là chưa kịp ăn điểm tâm.
Phương Thanh Nghiên nhìn thấy bên cạnh cô cũng có một quây hàng, xem ra là cũng buôn bán khá tốt, vì thế cô liền xuất ra mười phần công phu để chiêu đãi vài nhóm khách hàng đầu tiên.