Thập Niên 90: Nữ Phụ Làm Giàu Mau Chóng

Chương 52




"Không thành vấn đề!" Tần Đại Minh đáp ứng vô cùng thống khoái.

Bên kia, đám phụ nữ trong thôn còn đang làm công tác tư tưởng cho Từ Phương, đại ý là bảo bà ta cũng đừng ầm ï với chồng của mình nữa, Tần Thu Phượng chỉ là bảo vệ cháu mình thôi, dù sao thì bà cũng không phải là người không nói đạo lý, chỉ cần bà ta thành thật nhận lỗi với bọn họ, làm cho trong lòng bọn họ có chút thoải mái, chuyện này khẳng định cũng sẽ qua thôi.

Huống hồ, Tần Thu Phượng bên kia cũng đã thể hiện thái độ rồi, Từ Phương làm sai chuyện mà bà ta còn muốn người khác hạ mình nói chuyện trước là chuyện không thể nào.

Thành thật mà nói, mọi người ở đây cũng nhìn không vừa mắt Từ Phương.

Cho dù trong lòng có oán khí lớn đến thế nào đi nữa, vậy thì bà ta cũng không thể nào trút giận lên người một đứa bé được, nếu chuyện này mà đổi thành đứa trẻ của nhà mình, bọn họ nhất định sẽ liều mạng với bà ta.

Bởi vậy, tuy rằng mọi người bê ngoài nhẹ giọng khuyên bảo, nhưng trên thực tế chính là buộc Từ Phương nhanh chóng cúi đầu nhận sai.

Trong lòng Từ Phương nghẹn khuất, nhưng cũng tự biết đuối lý, chờ tâm tình bình tĩnh lại, liên xách chút hoa quả khô cùng thịt khô, chạy đến nhà Tần Thu Phượng nói xin lỗi.

Lúc này, hai bà cháu bọn cô cũng đã sớm trở vê phòng.

Từ Phương xách đồ đi lên, trong lòng rất không tình nguyện, nhưng vẫn miễn cưỡng nặn ra nụ cười, nói: "Cô, xin lỗi, cháu, cháu đây cũng là nhất thời hồ đồ..." Ánh mắt của bà ta rơi vào trên mặt Phương Thanh Nghiên, chần chờ một chút mới nói: "Cái kia, Nghiên Nghiên sẽ không bị dọa sợ chứ?” Phương Thanh Nghiên cố ý rụt rụt trong lòng Tần Thu Phượng, ánh mắt nhỏ kia khỏi phải nói có bao nhiêu hoảng sợ.

Từ Phương nhất thời xấu hổ.

Tân Thu Phượng đương nhiên không có sắc mặt tốt.

Bà vốn là người yêu ghét rõ ràng, không thích nhất chính là những người ngoài mặt tươi cười nhưng trong bụng thì lại toàn dao găm kia.

Nhưng dù sao thì Từ Phương cũng là cháu dâu của bà, bình thường lại ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, không tiện xé rách mặt mũi.

"Chuyện đều đã qua, cô cũng không cần nhắc lại nữa."

Từ Phương liên tục gật đầu, từ trong ngực lấy ra một cái bao lì xì đến, nhét vào trong tay Phương Thanh Nghiên: "Đúng rồi, sang năm Nghiên Nghiên có lẽ sẽ lên trung học cơ sở, bao lì xì này là mợ cho cháu, cháu cứ lấy nó đi mua sách giáo khoa hay đồ dùng học tập gì đấy đầu được.

Cháu cũng đừng chê ít...

Tiên lì xì đương nhiên là ý của Tần Đại Minh, bên trong có khoảng hai mươi khối tiền.

Số tiền này đối với thôn dân trong sơn thôn thì không phải số nhỏ.

Từ Phương cảm thấy đưa bao tiền lì xì này giống như cắt đứt hết một lớp da thịt trên người, nhưng tất nhiên là bà ta không thế nói rõ được.

Phương Thanh Nghiên cầm bao lì xì lên, sau đó cô liền quay đầu nhìn về phía bà ngoại mình.

Tần Thu Phượng ra hiệu cho cô cất kỹ, Phương Thanh Nghiên cũng không chút khách khí nhét vào trong túi của mình.

Vẻ mặt Tần Thu Phượng ôn hòa hơn vài phần: "Được rồi, cô cũng biết tôi không phải là người thích tính toán chỉ li, mọi việc phải nhìn thoáng một chút, trở vê vẫn nên sống tốt với Đại Minh đi." Từ Phương làm bộ như đã nghe lời chỉ dạy của Tần Thu Phượng mà gật đầu, nhưng kỳ thật trong lòng bà ta cũng không muốn ở lại thêm một chút nào nữa.

Bà ta chỉ hàn huyên vài câu sau đó tìm cái cớ rời đi.

Nếu không phải sợ mình đã đến từng tuổi còn bị nhà chồng đuổi về nhà mẹ đẻ, bị người đời nhạo báng, thì bà ta cũng sẽ không làm mức này.

Nghĩ đến cuộc sống sau này còn muốn tiếp tục như vậy, thậm chí còn bị người trong thôn ở sau lưng nhàn ngôn toái ngữ, trong lòng Từ Phương bỗng có một cỗ bực tức không thể nào chịu đựng được.

Vì thế, khi vừa tới cửa nhà, Từ Phương bỗng nhiên đổi hướng, chạy tới nhà trưởng thôn.