Huống hồ, hiện tại cô tuyệt không sợ Lưu Bội Trân chạy tới gây phiền toái với hai mẹ con bọn cô, bởi vì chỉ cần kết quả giám định mẹ con vừa có, thì đám người Phương gia kia tất nhiên sẽ nhảy nhót không nổi nữa.
Phương Thanh Nghiên đi vào trong phòng ngủ, thuận tiện đóng cửa trong phòng lại, như vậy thì mặc kệ bên ngoài là ai đang ầm ĩ nào thì cũng không ảnh hưởng gì đến cô.
Cô bưng bát bún kia ngồi xuống, cầm đũa lên nếm thử một miếng.
Măng chua vào miệng giòn tan, bún gạo có sức đàn hồi, mùi vị cũng không tệ lắm, nhưng thiếu một chút độ lửa.
Thiếu ốc đá nấu nước canh, vị tươi của nước canh không đủ, hương liệu dùng cũng không có vị.
Tổng thể mà nói, mùi vị không đủ làm cho người ta kinh diễm.
Phương Thanh Nghiên suy nghĩ một hồi, lại cất bình gốm xuống dưới giường, sau đó lấy túi sách của mình ra bắt đầu đếm số tiền lẻ còn lại.
Đây là tiền tiêu vặt bình thường mà cô tiết kiệm được.
Cuộc sống tuy rằng trôi qua bần khổ, nhưng Tần Thục Huệ lại không muốn làm khổ con gái mình, nên cho dù khó khăn thế nào cũng phải bỏ ra mấy hào làm tiêu vặt cho Phương Thanh Nghiên.
Phương Thanh Nghiên hiện tại cũng không còn ở độ tuổi ham ăn quà vặt nữa, vì thế cô tiết kiệm từng chút một.
Cô gấp kỹ những tờ tiền lẻ này nhét vào trong túi, buổi tối chờ Tần Thục Huệ tan tầm trở về, thì liền nói muốn đến nhà bà ngoại cô thử.
Tần Thục Huệ cởi quần áo làm việc xong nghe vậy liền dừng tay lại, chuyện xảy ra bên này, bà còn chưa nói cho mẹ mình biết.
Mẹ của Tần Thục Huệ tuổi còn trẻ đã trở thành quả phụ, ba đứa con gái đều dựa vào một mình bà ấy nuôi lớn.
Hiện tại, con gái cũng đã sớm xuất giá, một bà lão tuy sống một mình lẻ loi nhưng lại nhất quyết không chịu ở cùng các con gái của mình, bởi bà ấy luôn sợ làm như vậy sẽ khiến cho thông gia không vui, vì thế mới luôn sống ở trong núi một mình.
Cũng may hai người anh họ của Tần Thục Huệ rất hiếu thuận với người cô này, bình thường vẫn luôn chiếu cố cho bà ấy.
Vì vậy ba chị em của Tần gia mới có thể yên tâm ở bên ngoài trải qua cuộc sống thư thái.
Trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, Tần Thục Huệ tất nhiên không dám nói với mẹ của mình, nên hiện tại nghe con gái nói mới khiến bà thoáng nhíu mày lại.
“Sao đột nhiên lại muốn đến chỗ bà ngoại con?”
Thật ra cũng rất lâu rồi hai mẹ con chưa về thăm bà ngoại, nhưng hiện tại bọn họ cũng không có thời gian rảnh rỗi.
“Con có chút nhớ bà ngoại, nghỉ hè dài như vậy, bình thường con ở nhà một mình cũng rất nhàm chán, nên muốn nhân cơ hội này về thăm bà ngoại, dù sao còn hơn nửa tháng nữa mới khai giảng.”