Câu cuối cùng còn có chút ý tứ giấu đầu lòi đuôi.
Phương Thanh Nghiên nhìn hắn một cái, nhịn không được nói: "Không thể ngờ được một thiếu gia bảnh bao như anh còn có giấc mơ trở thành Cupid tình yêu."
Lục Khiên đương nhiên biết Cupid là gì, mặc dù trong thần thoại phương Tây là một thân tiên, nhưng cũng chỉ là một đứa trẻ nhỏ mặc quần tã câm cung tên mà thôi, chỉ là không hiểu tại sao Phương Thanh Nghiên lại nói vậy.
Phương Thanh Nghiên biết hắn không hiểu, cố ý cười nói: "Mẹ tôi và chú Hồng đã kết hôn bao lâu rồi, bây giờ anh làm Cupid cũng muộn rồi."
Lục Khiên lập tức đen mặt, đây là đang giêu cợt hắn kiếm cớ đổi xe cho cô?
Phương Thanh Nghiên quay mặt đi, không để ý đến Lục Khiên nữa, khóe miệng không nhịn được có chút nhếch lên.
Môi trường trong bệnh viện quá mức ngột ngạt, liên tiếp xảy ra nhiều chuyện như vậy, còn có cha mẹ ruột tìm tới cửa, tâm tình của cô cũng không tốt lắm, hiện tại đấu võ mồm với Lục Khiên, lại nhìn bộ dạng chán nản của hắn, tâm tình của cô đột nhiên trở nên vui vẻ.
Vân Tỉnh là một địa điểm du lịch nổi tiếng, kế hoạch của Tần Thục Huệ là mang Phương Thanh Nghiên đi chơi bảy ngày, trước tiên là giải sâu cho Phương Thanh Nghiên, thứ hai thời gian dài như vậy là muốn hai vợ chồng Phương gia kia không đợi được mà trở về thành phố Bắc Kinh.
Ngày đó sau khi đi gặp Vu Tĩnh Văn, bà liền hiểu được, người này quả thật kỳ dị, đến con gái ruột của mình cũng không nhận ra, vậy thì làm sao bà có thể giao con gái bảo bối một tay mình nuôi lớn cho người như vậy.
Coi như là lưng đeo tiếng xấu, bị người Phương gia ghi hận, chỉ cần Phương Thanh Nghiên không chịu nhận cha mẹ ruột, bà sẽ nhất quyết bảo vệ Phương Thanh Nghiên ở bên mình.
Tần Thục Huệ đã cùng Hồng Minh Viễn thương lượng xong, chờ sau khi trở về sẽ mua nhà mới, làm thủ tục chuyển trường cho Phương Thanh Nghiên, nếu như Phương Thanh Nghiên đồng ý còn có thể đổi tên cho cô, cứ như vậy sẽ không bị vợ chồng Phương gia quấy rầy nữa.
Thế nhưng trong lúc đi du lịch bà không hề đề cập tới chuyện gì, toàn tâm toàn ý ở bên cạnh con gái, che chở quan tâm con gái thật đầy đủ.
Phương Thanh Nghiên đời trước chưa từng tới Vân Tỉnh, nhưng đã sớm nghe danh Vân Tỉnh, vẫn muốn đến xem một chút, đáng tiếc luôn luôn không có cơ hội này, mà càng về sau thì...
Cô trải qua thời khắc đen tối nhất của cuộc đời.
Đương nhiên, những quá khứ đen tối kia chỉ là quá khứ, cho tới bây giờ, kí ức kiếp trước thậm chí cũng đã phai dần, cô khó có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng cùng đau khổ lúc đó phải trải qua.
Vân Tỉnh rất đẹp, phóng tâm mắt nhìn lại, tất cả cảnh sắc chỉ cần lắp thêm một khung tranh liền giống như bức tranh hoàn mỹ.
Phương Thanh Nghiên đi tới toàn bộ những nơi mình muốn thử một lần, trên đường cười nói không ngừng, có Tần Thục Huệ dịu dàng yêu thương, Hồng Minh Viễn mạnh mẽ bảo vệ, còn có Lục Khiên lắm trò thú vị.
Cả đời này, bên cạnh cô đều là người thật lòng thật dạ yêu thương che chở cô, điều này cho cô cảm giác hạnh phúc cùng cảm giác an toàn trước nay chưa từng có.
Cô chỉ hy vọng thời gian này có thể trôi qua chậm một chút, chậm một chút... Sợ cuộc sống như vậy chỉ như mây khói thoáng qua, tỉnh lại sẽ tan biến không còn lại gì nữa.
Lúc trở về, Phương Thanh Nghiên có hơi cảm lạnh, sau khi uống thuốc mê man nằm ở trong lòng mẹ, nhịn không được làm nũng,"Mẹ, mẹ thơm quá, giống hệt mùi trước kia..."
Tần Thục Huệ chê cười cô,"Đã lớn rồi mà còn làm nũng, cũng không sợ Lục Khiên chê cười!"
Lục Khiên ngồi ở ghế lái phụ, ánh mắt cũng đang nhìn cô gái trong gương chiếu hậu.
Khuôn mặt Phương Thanh Nghiên dịu dàng, lông mày cong lên, ánh nắng vương trên đôi gò má như ngọc ánh lên vẻ tinh xảo mà lại đáng yêu, khóe miệng cong cong khiến cả khuôn mặt ấm áp như gió xuân, làm tâm tình người ngắm cô cũng tốt hơn hẳn.
Lục Khiên nhìn đến xuất thần, hiếm khi không cười nhạo mà nghiêm túc nói: "Cô cười nhiều hơn đi, khi cười trông rất đẹp."
Phương Thanh Nghiên đầu tiên là sửng sốt, sau đó không hiểu vì sao mà vành tai nóng lên, người này sao lại vô duyên vô cớ trêu chọc người khác?
Ánh mắt Tần Thục Huệ nhìn qua nhìn lại giữa hai người, tựa hồ hiểu ra được cái gì, ý cười càng mập mờ,"Ðúng nha, con gái nên cười nhiều hơn, bộ dạng con đẹp như vậy khiến người khác vô cùng yêu thích."
Phương Thanh Nghiên dở khóc dở cười, do tác dụng của thuốc nên cũng có chút mơ màng, dứt khoát im lặng nghiêng đầu dựa vào cánh tay mẹ ngủ thiếp đi.
Lúc trở lại huyện Nam Hương cũng đã chạng vạng tối.