Thập Niên 90: Nữ Phụ Làm Giàu Mau Chóng

Chương 213




Lục Khiên len lén đánh giá vẻ mặt của cô, thấy cô thật sự không để ý, mới nhịn không được khẽ thở phào một hơi, sau đó nói: "Cô yên tâm, chỉ cần cô không muốn trở về, không ai có thể ép cô được."

Phương Thanh Nghiên nhịn không được mà nhìn hắn, chẳng biết từ khi nào mà tên tiểu tử này càng nhìn thì càng thuận mắt.

Cô vội giơ tay lên, dùng nắm đấm chạm vào tay Lục Khiên, cười híp mắt nói: "Được, có những lời này của anh, tôi yên tâm rôi!"

Tay của cô cho dù có nắm thành nắm đấm, thì nắm đắm này vẫn còn mềm nhũn.

Lục Khiên cảm thấy một quyền kia giống như đánh vào ngực hắn, khiến cho hắn cảm thấy vô cùng xa lạ, cũng không hiểu sao hắn đột nhiên lại nhớ tới một màn nắm lấy cằm của Phương Thanh Nghiên vừa rồi của mình, bốn mắt bọn họ nhìn nhau...

Tim đập như bị mất khống chế, đột nhiên đập nhanh hơn, khiến hắn không khống chế lại được.

Lục Khiên ôm ngực, lui ra sau một bước.

Phương Thanh Nghiên thấy hắn như vậy thì có chút khẩn trương, nói: "Anh làm sao vậy, bệnh tim phát tác sao?”

Lục Khiên lắc đầu, thấy cô còn đang muốn đến gần, hắn vội lui ra sau một bước, sau đó liên chật vật chạy trốn ra khỏi phòng bệnh, để lại cho Phương Thanh Nghiên một vẻ mặt mờ mịt, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Sau khi Lục Khiên mở cửa phòng, một hơi chạy ra xa mấy mét, lúc này hắn mới cảm thấy tim mình đập bình thường lại.

Quỷ sứ, trái tim này mấy ngày qua đều bị như vậy, hắn rốt cuộc là làm sao vậy?!

Trong lúc hắn còn đang rối rắm, thì phía trước có người không may" đụng phải hắn.

"Ai nha, thật xin lỗi!"

Giọng nói nũng nịu khiến cho người ta phát ngán đột ngột vang lên, giọng nói này như là bị người bóp cổ vậy, nghe thế nào cũng có chút quái dị, quá kinh người.

Lục Khiên cúi đầu nhìn, hóa ra đây là một nữ sinh cao tâm khoảng một mét năm đang chui thẳng vào lòng hắn, từ góc độ của hắn, thứ đầu tiên nhìn thấy chính là cặp lông mi vừa đen vừa thô của đối phương.

Lục Khiên gần như theo phản xạ có điều kiện đẩy người này ra ngoài.

Thẩm Khả Di bị hắn đẩy bất ngờ không kịp đề phòng, đặt mông ngồi thẳng dưới đất, cả người đều choáng váng.

Cô ta giương mắt lên nhìn người thiếu niên vẫn còn đang làm tư thế đẩy người, trong ánh mắt của hắn đều là vẻ chán ghét, thậm chí sau khi chạm phải ánh mắt của cô ta, hắn cũng nhanh chóng dời tâm mắt đi.

"Con mẹ nó, cô không có mắt để đi đường sao?"

Thẩm Khả Di sợ ngây người, chờ đến khi cô ta lấy lại tinh thần, thì đối phương chỉ bỏ lại một câu như vậy, sau đó nghênh ngang rời đi.

Điều này hoàn toàn khác với dự đoán của cô, rõ ràng vừa rồi cô ta còn nhìn thấy Lục Khiên đang ôm ngực, bộ dáng vô cùng khó chịu, nên cô ta mới cố ý đụng phải đối phương, sau đó có thể thuận lý thành chương mà đỡ lấy hắn, lấy cớ đưa hắn về phòng bệnh để biết được hắn ở phòng bệnh nào.

Nhưng tình hình hiện tại sao lại khác xa như vậy chứ? Còn nữa, có phải vừa rồi Lục Khiên còn mắng chửi thô tục với cô ta hay không?

Sau khi Lục Khiên đi được không xa, liên xoay bước đi về phía toilet.

Cũng là sau khi đi xa, hắn mới chú ý tới vừa rồi hình như trên người cô gái kia cũng có xịt nước hoa, mà mùi thơm kia khiến cho hắn có chút gay mũi cùng khó chịu, vì thế hắn liên dứt khoát đem áo khoác của mình cởi ra, ném vào trong thùng rác bên cạnh, sau đó lại dùng nước liều mạng tẩy rửa những nơi những nơi mà hắn đã cùng cô ta tiếp xúc với nhau.

Trong quá trình này, hắn lại một lần nữa liên tưởng đến Phương Thanh Nghiên.

Trên người Phương Thanh Nghiên kỳ thật cũng có mùi thơm, đó là một loại mùi bạc hà vô cùng thanh đạm, nếu hắn đoán không lâm thì mùi thơm đó hẳn là mùi sữa tắm hoặc là bột giặt gì đó.

Cũng đều là mùi hương, nhưng tại sao mùi hương trên người của Phương Thanh Nghiên lại dễ ngửi như vậy, mà mùi hướng trên người của nữ sinh vừa rồi lại khiến cho hắn cảm thấy gay mũi cùng khó chịu đến thế?

Lục Khiên bực bội muốn chết, trùng hợp lúc này, hai người đàn ông ăn mặc hình như là bác sĩ đi vào toilet.

"Nói mau, cậu có phải có gì đó với tiểu Lý người ta hay không?”

“Nói mò gì vậy chứt"

"Đừng có mà không thừa nhận, có rất nhiều y tá trong bệnh viện đều muốn theo đuổi cậu, người ta tặng gì cậu cũng đều cảm thấy phiền, chỉ có duy nhất đồ của tiểu Lý tặng thì cậu đều nhận hết, mà mỗi lần nhận còn đều mừng như bắt được vàng.

Vậy mà cậu còn dám nói với tôi hai người không có việc gì nữa sao?” Hai người không ngừng trêu ghẹo nhau, giọng nói cũng càng lúc càng xa.