Nhưng em gái của cô hoàn hoàn không xấu, chỉ là tính cách có hơi lạnh lùng một chút, thái độ cũng có hơi quyết liệt... nhưng mà câu nói kia của mẹ cũng quá khó nghe, Phương Thanh Nghiên có phản ứng như vậy cũng là chuyện rất bình thường, những lời em cô nói ra cũng không hề sai.
Phương Thư Nhiên cảm thấy, trong chuyện này có thể là có hiểu lầm gì đó.
Phương Thanh Nghiên nhìn ra trên mặt của chị mình có chút tiếc nuối, không khỏi khẽ nhíu mày, nhưng cô vẫn giữ im lặng.
Trong phòng bệnh nhất thời yên tĩnh lại.
Mà lúc này, bên ngoài phòng bệnh lại phát sinh một trận tranh cãi kịch liệt.
"Anh đừng nói nữa, tôi không đồng ý cho nó bước chân vào Phương gia!"Vu Tĩnh Văn xanh mặt, không hề có ý nhượng bộ.
Phương Mậu vò đến mái tóc rối lên, nói: ”A Văn, em rốt cuộc muốn anh phải giải thích với em như thế nào thì em mới chịu hiểu đây?"
Ông biết vợ mình là vì có bệnh, cho nên mới không thừa nhận cô con gái nhỏ của họ tồn tại, nhưng mà dù sao thì vợ ông cũng đã được trị liệu như vậy, bệnh tình lúc trước cũng đã ổn định lên không ít.
Hơn nữa không phải tục ngữ hay nói mẹ con liền tâm sao?
Ông còn cho rằng chỉ cần hai mẹ con hai họ gặp mặt thôi thì mọi chuyện sẽ tốt lên, nào biết hai mẹ con này tính tình đều bướng bỉnh y như nhau, nhất là Phương Thanh Nghiên, tính tình này quả thực như cùng một khuôn mẫu đúc ra với vợ của ông.
Vu Tĩnh Văn hiện tại không chỉ đau đầu mà đến cả ngực cũng đau, giống như có một thứ gì đó ngăn chặn lại khiến cho bà rất khó chịu, muốn nhịn xuống cũng không được mà muốn nôn ra ngoài cũng không xong, toàn bộ ký ức trong đầu của bà đều trướng lên, khiến cho bà cảm thấy vô cùng hỗn loạn, cảm giác mà trước nay bà chưa từng có.
Bà cũng không rõ vì sao chồng lại lừa mình, rõ ràng đây là đứa con riêng do ông cùng với người phụ nữ khác sinh ra nhưng lại hết lần này tới lân khác đều nói là con của bà, khiến cho bà hiện tại vô cùng thống khổ.
"Chú Phương, dì Vu."
Đột nhiên, một giọng nói cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người.
Hai vợ chồng vội ngước mắt nhìn lên, liền thấy thiếu niên cao cao gầy đã đứng ở trước mắt họ.
Phương Mậu lên tiếng trước: "Tiểu Khiên, sao cháu lại..."
Sắc mặt Lục Khiên không tốt lắm, cuộc trò chuyện vừa rồi của bọn họ trong phòng bệnh hắn đã ở bên ngoài nghe được không ít, vì thế trực tiếp ngắt lời nói: "Cháu thật sự không biết dì Vu có khổ tâm gì, cũng không biết trong đó có phải là đã có hiểu lầm gì hay không, nhưng cháu muốn nói với hai người là, Phương Thanh Nghiên là con gái ruột của hai người, hai người đã không làm tròn được trách nhiệm dưỡng dục thì thôi, tại sao lại còn mang đến thêm đau khổ cho cô ấy?"
Hắn hiện tại tuyệt không muốn để cho Phương Thanh Nghiên nhận lại cha mẹ ruột của mình, nếu cô đã có một người mẹ ruột như vậy thì nhận lại cũng có ích gì đâu chứ?
Lục Khiên bỗng nhớ tới giấc mơ kia, lúc đó hắn vẫn không rõ, vì sao Phương Thanh Nghiên đã cố gắng sống như vậy nhưng lại không được bất kỳ người nào để ý đến? Mà khi đó tất cả mọi người đều cảm thấy cô gái này quá tùy hứng, lại còn luôn tìm cách đối nghịch với chị gái mình.
Hiện tại hắn đã hiểu, tất cả là bởi vì người mẹ ruột không nhận đứa con gái này!!
Đây khẳng định không phải là do Phương Thanh Nghiên sai, nếu Phương gia không thừa nhận cô, vậy thì cô cũng không cần phải trở về Phương gia nữa, nếu cô vẫn cô đơn thì cùng lắm hắn đến thăm cô nhiều hơn một chút là được.
Hơn nữa, không phải cô nói muốn học vẽ sao?
Ở thành phố có rất nhiều học viện mỹ thuật, cô hoàn toàn có thể theo học bất kỳ ngôi trường nào ở đó.
Nếu cô vẫn không muốn đi đến thành phố, vậy thì bất cứ nơi nào cô muốn, hắn đều sẽ đi cùng cô.
Đời này hắn tuyệt đối sẽ không để bi kịch trong mơ xảy ra thêm một lần nữa.
Những lời này của Lục Khiên là nói với Vu Tĩnh Văn, Vu Tĩnh Văn nghe vậy liền sửng sốt, lẩm bẩm nói: "Đau khổ? Người đau khổ phải là tôi mới đúng."
"Dì có gì mà phải đau khổ chứ?
"Lúc mới sinh ra, khi cô ấy vẫn còn chưa biết thế giới này sẽ được vận hành thế nào thì đã phải chịu điều tồi tệ nhất trong cuộc đời của mình rồi.
Một đứa bé khi đó vẫn còn nằm trong tã lót đã bị người xấu bắt đi, bán đến một nơi không ai biết, cô thiếu chút nữa cả đời cũng không gặp được cha mẹ ruột của mình, thậm chí là chết ở một nơi xó xỉnh nào đó rồi.
"Khi cô ấy may mắn sống sót, được người ta nhận nuôi, lớn lên đáng lẽ phải được sống trong bảo bọc yêu thương thì lại bị người ta lấy thân thế của mình ra để chế giễu khiến cho cuộc sống trở thành một mảnh hỗn độn.