Thập Niên 90: Nữ Phụ Làm Giàu Mau Chóng

Chương 180




Lưu Bội Trân già rồi, bạn già cũng mất sớm, bà ta đương nhiên hy vọng hai đứa con trai đều ở bên cạnh mình, cứ như vậy thì mới thuận tiện cho mấy con dâu hầu hạ bà ta, trong lòng bà ta cũng biết rõ, nếu phân gia ở riêng, sau này mỗi khi muốn gọi người đến bên cạnh sẽ rất khó khăn.

Cho lúc đầu bà ta có bao nhiều lời nói tốt đều nói hết, nhưng mà trong một thời gian dài, người có tính tình tốt thì cũng hao hết, cuối cùng bà ta cũng không muốn quản chuyện này nữa.

Bữa trưa vừa qua, hai anh em lại cãi nhau.

Lưu Bội Trân mới nói một câu, con trai thứ hai liền đập bát đũa nói bà ta thiên vị.

Bà ta có chút chột dạ, bà ta đúng là thiên vị cho con trai út hơn.

Bà ta sinh được ba người con trai, đưa con trai lớn là con trâu cày tiền, đứa con trai thứ hai thì hoàn toàn bị bà ta xem là vô hình, chỉ có đứa con trai út này mới là con cưng trong lòng bà ta.

Lưu Bội Trân bình thường ngoài miệng luôn khuyên anh em phải hòa thuận, nhưng trên thực tế thì bà ta luôn thiên vị một nhà của con trai út hơn, vì chuyện này trong lòng của Phương Chí Minh tất nhiên sẽ không thoải mái.

Lần này bọn họ cãi nhau có chút dữ dội, bà ta cũng tự biết mình đuối lý, vì thế liền mắng chửi vài câu nói là muốn bỏ nhà đi, quyết định không đi quản chuyện rách nát này nữa.

Đáng tiếc hiện tại bà ta cũng không biết nên đi nơi nào, bà ta từng kiện tụng, lại lên đài truyên hình, Phương gia bọn họ tiếng xấu lan xa, thôn Thương Thủy cũng không có ai nguyện ý tiếp đãi bà ta.

Trong lúc đang khó xử, bà ta liền nghe thấy bên tai có tiếng tranh chấp kịch liệt.

Lưu Bội Trân đảo mắt nhìn, hóa ra là xuất phát từ Từ gia.

Bà ta tò mò đi qua nhìn, cửa sân không đóng, cửa lớn phòng trong cũng mở, bà ta có thể loáng thoáng nhìn thấy bên trong đó có hai vợ chồng của Từ gia, Từ Phương, bên cạnh còn có thêm một bà bác lạ mặt.

Từ Phương trừng mắt nói: "Tại sao lại không gả, một mối hôn sự tốt như thế, cho dù là đốt đèn lồng đi tìm thì các người cũng tìm không thấy đâu."

"Ta phi, cô dù sao cũng là cô của nó, bản thân mình không muốn đi làm mẹ kế người ta lại muốn đẩy cho cháu gái mình, lương tâm của cô bị chó ăn rồi sao?"

Giang Liên Hương khịt mũi coi thường, đôi mắt oán giận nhìn chằm chằm Từ Phương, như là hận không thể lột da bà ta.

Từ Bân nhíu mày thật chặt, nói: "Chuyện này cần phải thương lượng một chút."

Bà bác kia lại nói: "Nếu bỏ qua thì sẽ không tìm được mối nào khác, dù sao thì đây chính là một gia đình giàu có, cả nhà họ đều đang làm ăn lớn, nếu không phải người vợ trước không sinh được con trai, thì người ta cũng sẽ không bỏ vợ đi mà cưới người khác!"

Ngữ khí bà ta cực kỳ khoa trương, đúng với bộ dáng “Các người thật sự không thức thời", nói: "Người ta cũng đã đồng ý nộp năm vạn đồng tiền sính lễ, với số tiền muốn cưới cô vợ nào mà không được chứ? Tất cả cũng là do người ta nhìn trúng con gái nhà các người, thật lòng thật dạ thích nên mới nguyện ý tốn nhiều tiền như vậy cưới về nhà, cưới về thì người ta cũng sẽ cung phụng giống như tổ tông, cô về đó cũng chỉ hưởng phúc mà thôi." Lưu Bội Trân vừa nghe có sính lễ năm vạn đồng, đôi mắt liên sáng lên.

Nếu số tiền này có thể cho bà ta thì thật tốt biết bao, trong nhà cũng không cần vì chút tiền rách nát kia mà ầm ï tới ầm ï lui.

Chỉ cần có số tiền này, đến lúc đó bà ta lại chia tiền cho hai đứa con trai, trong nhà lại hòa thuận.

Đáng tiếc trong nhà bà ta cũng không có người thích hợp, bằng không hôn sự tốt như vậy, Từ gia không cần, bà ta nguyện ý muốn!

Từ Bân kỳ thật cũng rất động tâm, dù sao cũng là năm vạn đồng tiền sính lễ, con gái của ông ta năm nay mới 19 tuổi, chỉ cần đẻ được đứa con trai, thì không phải rất tốt sao.

Ông ta khẽ liếc nhìn vợ mình, Giang Liên Hương vẫn giữ một khuôn mặt lạnh lùng, hiển nhiên là không đồng ý, vì thế liền thở dài một hơi, nói: "Nhà trai tuổi quả thật có hơi lớn một chút, so với Linh Linh nhà tôi thì lớn hơn hai mươi tuổi, bà nói chuyện này..."

"Lớn hơn hai mươi tuổi tính là gì, người ta thân thể tốt như vậy, con gái các người lại còn trẻ tuổi, khẳng định rất nhanh là đã có thể cho các người ôm được cháu trai.

Đời này chúng ta sống vì gì, còn không phải là đến khi chết muốn có con cháu đầy sảnh đường sao!"

Chỉ tiếc, Giang Liên Hương vừa nghe xong, chỉ cười lạnh một tiếng nói: "Dù sao thì tôi cũng không đồng ý, tôi sẽ không để cho con gái cưng của mình gả cho loại đàn ông như vậy đâu."

Nói xong, bà hung hăng trừng Từ Phương, lạnh giọng nói: "Cô không cần lại đây nói chuyện này với tôi, muốn gả thì tự mình gả, đừng có gieo tai họa cho Linh Linh nhà tôi."