Thập Niên 90: Nữ Phụ Làm Giàu Mau Chóng

Chương 147




"Dượng ăn cơm chưa, hay là nếm thử bún ốc trong tiệm chúng ta một chút nhé?"

Củng Kiến Trung nhớ tới món bún ốc này mọi người ở đơn vị đều nói rất ngon, có vài phần tò mò,"Vậy để em thử một chút!"

Tần Thục Huệ hỏi khẩu vị ông thích, sau đó đi vào phòng bếp bận rộn, chỉ chốc lát sau liên bưng ra một tô bún ốc nóng hổi.

Củng Kiến Trung căn bản là muốn giúp bà bán được một bát, đồng thời nếm thử hương vị mới nhưng không có ý định ăn hết chén này, nào biết mới thử một thìa bún, hương vị đặc biệt ngon kia quả thực làm cho người ta muốn ngừng mà không được!

Cứ thế, một chén bún ăn liền một hơi hết sạch, nước canh cũng không còn lại bao nhiêu.

Củng Kiến Trung còn đang hồi tưởng lại hương vị làm cho người ta khắc sâu trí nhớ kia, ánh mắt phát sáng nói: "Hương vị này quá tuyệt vời, ăn ngon quát"

Khó trách bún ốc này gần đây nổi tiếng như vậy, người trong đơn vị đều đang thảo luận nhiệt tình.

Tần Thục Huệ cũng cười, Thích thì đến ăn thường xuyên một chút!"

Củng Kiến Trung gật đầu tán thành muốn thường xuyên tới ăn, còn muốn mang bạn bè thân thích tới cùng ăn, không đơn thuần là vì chiếu cố việc làm ăn của Tần Thục Huệ mà bún ốc này vốn cũng rất đáng để đề cử!

Ông còn định hỏi thăm tình trạng của Tần Thục Huệ, xem xem có thể giúp được gì hay không, nhưng nhìn ra vẻ mặt Tần Thục Huệ không được tự nhiên cho lắm, cho nên liền thức thời cáo biệt.

Trước khi tan học, đối diện quán bún ốc có một chiếc xe con dừng lại.

Ở ghế sau, một thiếu niên đang nhìn qua cửa sổ xe quan sát tình hình trong tiệm.

Ánh mắt Lâm Khiên tràn đầy soi mói, nhỏ giọng nói thầm: "Thế mà đã mở được một cửa hàng nhỏ rách nát, cái gì mà bán đồ ăn vặt tốt nhất huyện Nam Hương?”

Hơn nữa, hắn còn nghe nói cửa hàng này là nhà Phương Thanh Nghiên mởi

Lâm Khiên nhìn bóng dáng Tần Thục Huệ bận rộn trong tiệm thì nhanh chóng đẩy cửa xuống xe.

Đồng thời, mấy tên áo đen cũng từ trên xe đi xuống, ai nấy đều cao to cường tráng, thoạt nhìn trông giống như bảo vệ, bọn họ cẩn thận đứng sau thiếu niên, gắt gao nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của hắn như sợ chớp mắt một cái thôi hắn sẽ chạy đi mất

Lâm Khiên không nhìn bọn họ lấy một cái, trong lông mày hiện ra vài phần không kiên nhẫn, đi được vài bước liền ngừng lại,"Đừng ở gần tôi quá vậy!"

Một người đàn ông đeo kính râm cầm đầu nhanh chóng dừng bước, mấy người phía sau hắn cũng đều chỉnh tê đứng lại, giống như người máy được lập trình sẵn, từng cử chỉ hành đồng đều được điều khiển vô cùng chuẩn xác.

Trong mắt Lâm Khiên lộ ra tia lửa giận nhưng cũng chỉ có thể bước đi tiếp, những tên bảo vệ kia cũng bước đi theo, vô cùng thủy chung duy trì khoảng cách không hơn một mét với hắn.

Vẻ tức giận trên mặt hắn nhanh chóng giảm bớt lộ ra vài phần lạnh lùng.

Lâm Khiên dừng bước trước cửa tiệm bún ốc, giờ phút này, tình hình trong tiệm hình như không ổn lắm.

"Thật ngại quá, trong tiệm không cho hút thuốc, các thể phiền các vị ra bên ngoài hút thuốc được không?" Tần Thục Huệ cười nói với ba tên đàn đang ngồi bên trong.

Ba người đàn ông này trông giống như cư dân gần đó, vóc dáng cũng có vẻ to con, ăn mặc như người nông thôn.

Bọn họ căn bản không coi lời nói của Tân Thục Huệ ra gì.

"Bà chủ, cũng cùng là đi ra buôn bán, thế mà trước giờ chưa từng thấy ai già mồm cãi láo như vậy, còn không cho hút thuốc?"

"Thấy việc làm ăn tốt liền cho rằng mình là khách sạn năm sao! Chỉ có nơi đó mới không cho hút!"

Mấy người họ hi hi ha ha cười, vẫn ở đó hút mây nhả khói.

Tần Thục Huệ âm thầm cắn răng chịu đựng, cửa hàng mở ở gần trường học, khách hàng chủ yếu đều là học sinh mà lát nữa sẽ lập tức tan học, các bạn nhỏ đi vào trong cửa hàng ngửi được mùi thuốc lá nặng như vậy nhất định không dễ chịu, hơn nữa cũng không tốt cho thân thể.

Cho nên, ngay từ đầu bà đã dán thông báo trước cửa tiệm, trong tiệm không cho phép hút thuốc.

Đương nhiên đa số mọi người đều tuân theo quy tắc này, những người không chú ý cùng lắm cũng chỉ nhắc nhở một chút đã ngay lập tức thu liễm hành động của mình lại.

Không như mấy tên này, đã không coi ai ra gì mà còn hút nhiều hơn!

Tân Thục Huệ chỉ có thể tiếp tục nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Đại ca, các người ở đây hút thuốc thật sự không thích hợp cho lắm, lát nữa bọn nhỏ tan học sẽ qua đây ăn nhẹ, mùi thuốc này cũng quá hắc rồi... Thế này đi, tôi trả lại tiền cho mọi người, phần ăn này coi như tôi mời, các anh có thể đi ra bên ngoài hút thuốc được không?"

Cách xử lý của bà cũng coi như cũng rất ôn hòa, nếu đổi lại là Hồng Minh, mấy người này chắn chắn đã sớm bị đuổi ra ngoài.

Ai ngờ, mấy tên đàn ông kia nhìn nhau, lại không đem lời này để vào lỗ tai.