Thập Niên 90: Nữ Phụ Làm Giàu Mau Chóng

Chương 139




Chỉ khi mượn tiếng nước rửa chén che giấu, tiếng nức nở của bà mới không rõ ràng như vậy, bất quá bả vai không ngừng run rẩy kia của bà, đôi khi còn thường thường nấc cục, muốn cho người ta không chú ý cũng khó.

Đúng lúc này, trước mắt bà đột nhiên tối sâm, đèn phòng bếp hình như hỏng rồi.

Thay bóng đèn không phải chuyện khó khăn gì, thế nhưng đối với các căn nhà tự xây này thì trân nhà rất cao, ước chừng ba mét, cho dù Tân Thục Huệ giãm lên ghế cao nhất trong nhà cũng không thể với tới.

Vì thế cả người bà không ngừng lắc lư, nhìn vào đúng là rất dọa người.

Hồng Minh Viễn một mặt cùng Phương Thanh Nghiên nói đùa, một mặt thường hay liếc mắt nhìn vào phòng bếp một cái.

Mắt thấy một màn này, ông vội chạy một bước dài vọt vào trong phòng bếp.

"Nguy hiểm, mau xuống đây!"

Tần Thục Huệ bị một tiếng động bất thình lình này của ông làm cho hoảng sợ, cả người không ngừng lung lay, thiếu chút nữa đã ngã sấp xuống.

Hồng Minh Viễn tay mắt lanh lẹ đỡ lấy người, ôm eo bà như ôm gà con lôi người từ trên ghế xuống, tức giận đến đỏ cả mắt: "Cô leo cao như vậy làm gì, nếu chẳng may bị ngã thì phải làm sao đây?"

Tần Thục Huệ cũng bối rối, theo bản năng giải thích: "Đèn hỏng rồi, tôi muốn... đổi cái mới."

Hồng Minh Viễn nhìn thoáng qua trần nhà, ông vội buông Tần Thục Huệ ra, đồng thời nhận lấy cái bóng đèn trong tay bà, vẻ mặt trách cứ: "Cô có thể gọi tôi mài Cho dù tôi không có ở đây, cô cũng nên đi tìm người khác, chứ cứ giãm lên ghế như vậy thì được cái gì hả?"

Tần Thục Huệ bị quở trách đến ngay cả một câu cũng không thế nói được.

Bà bỗng cảm thấy phần eo bị Hồng Minh Viễn ôm qua có chút nóng lên, mà cỗ nhiệt kinh người kia bay thẳng lên hai má, làm cho toàn thân của bà cũng bắt đầu không được tự nhiên.

Bà cái gì cũng không nói, vội trốn về phòng khách, nâng má nửa ngày cũng không thể phục hồi lại tinh thân được.

Nhưng sau khi ý thức được mình đang suy nghĩ cái gì, bà bỗng cảm thấy mình xấu hổ không thôi, đồng thời cũng có vài phần ảo não.

Hồng Minh Viên không biết từ khi nào đã bắt đầu đi vào cuộc sống của bà, trong lúc vô hình ông cũng giống như là trở thành người nhà của bà vậy.

Mà trong nháy mắt vừa rồi, bà thậm chí còn cảm thấy nếu cứ cùng Hồng Minh Viễn sống qua cả đời như vậy, thì tựa hồ cũng không tệ...

Chồng mới chết chưa được bao lâu, sao bà lại có thể nghĩ vê người đàn ông khác như vậy được chứ?

Thẳng đến giờ khắc này, Tân Thục Huệ mới ý thức được vì sao mình lại phản ứng lớn như vậy đối với một câu nói đùa của Hồng Minh Viễn, lại vì sao sau khi cảm thấy áy náy thì liền tự mình đến chiếu cố Hồng Minh Viễn cho đến khi ông xuất viện.

Bà đã sớm bị Hồng Minh Viễn thu hút rồi, chỉ là bởi vì ánh mắt của thế tục, cùng với một cảm giác tự ti mãnh liệt nào đó, lúc mà đối phương muốn vạch rõ giới hạn kia, bà ngược lại có chút thẹn quá hóa giận.

Tần Thục Huệ cảm thấy như vậy mình quá vô sỉ.

Phương Thanh Nghiên nhìn hết một màn này, cô cũng thấy được trong mắt mẹ mình có sự tự trách cùng bất lực như thế nào.

Vì thế, cô đi đến gần kéo Tần Thục Huệ qua một bên, nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Mẹ!"

Tần Thục Huệ nghe vậy vội ngẩng đầu, bà liền nhìn thấy được đôi mắt to tròn đang nhìn của con gái mình.

Phương Thanh Nghiên gắn từng chữ nói: "Mẹ, kỳ thật con cảm thấy chú Hồng rất tốt, hai người cũng rất xứng đôi!"

Tần Thục Huệ giận cô: "Đứa nhỏ này, sao tự nhiên lại nói những chuyện này...

Nhưng mà biểu tình trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Phương Thanh Nghiên lại vô cùng nghiêm túc: "Con biết chú Hồng đã giúp hai mẹ chúng ta rất nhiều, cũng biết ông rất quan tâm cùng bảo vệ mẹ.

Thậm chí ngay cả bà ngoại đối với chú Hồng cũng rất có hảo cảm!"

Tần Thục Huệ đúng là có chút nóng nảy, bà không nghĩ tới con gái lại có thể nhìn thấu được tâm tư của bà, nếu đã như vậy, thì có phải Hồng Minh Viễn cũng đã nhìn ra được rồi hay không?

Bà còn đang muốn biện minh gì đó thì Phương Thanh Nghiên lại ngắt lời nói: "Mẹ, con hy vọng bên cạnh mẹ có thể có người làm bạn.

Mẹ cùng người đó có thể giúp đỡ lẫn nhau, bảo vệ lẫn nhau, sống cùng với nhau cho đến già.

Con không hy vọng mẹ bởi vì con mà sống vậy đến cả đời.

Cha chết không phải lỗi của mẹ, không thể sinh con lại càng không phải lỗi của mẹ, giá trị con người cũng không phải chỉ dựa vào những thứ này để mà quyết định."

Tần Thục Huệ ngây dại, bà không thể tưởng tượng được những lời này sẽ được thốt ra từ trong miệng của đứa con gái mới 12 tuổi của mình.

Nhưng những lời này lại rất có đạo lý.

Không chỉ có đạo lý, mà nó còn làm cho những thứ vẫn luôn đè nặng trên người bà trước kia phá hủy đi, mà lòng bà cũng đột nhiên sáng tỏ.