Thập Niên 90: Nữ Phụ Làm Giàu Mau Chóng

Chương 127




"Được, được. Vậy khi nào thì tôi bắt đầu làm việc đây?"

"Ngày mốt đi, ngày mốt mẹ tôi sẽ bắt đầu bán lại."

Hôm Hồng Minh Viễn xuất viện, vừa vặn là ngày nghỉ quốc khánh, Phương Thanh Nghiên gọi taxi trước, đi bệnh viện đón hai người trở về.

Tần Thục Huệ nói là muốn làm một bàn đồ ăn ngon, an ủi cho cái dạ dày suốt một tháng đều phải ăn cháo trắng kia của Hồng Minh Viễn.

Phương Thanh Nghiên có thể nhận ra rất rõ ràng, quan hệ giữa mẹ cô và Hồng Minh Viễn đã được kéo gần lại không ít.

Ngẫm lại cũng đúng, sớm chiều ở chung bệnh viện hơn nửa tháng với nhau, cho dù có ngăn cách lớn đến thế nào cũng sẽ được xóa bỏ mà thôi.

Ấn tượng của Phương Thanh Nghiên đối với Hồng Minh Viễn phải nói là rất tốt.

Tuy rằng người này bình thường thoạt nhìn có chút cà lơ phất phơ, nhưng kỳ thật lại là người rất có trách nhiệm, cũng là một người vô cùng cẩn thận.

Chỉ nói đến việc mẹ con bọn cô có thể thuận lợi chuyển đến Thành Nam để sống một cuộc sống hoàn toàn mới này hay không, cũng đều nhờ có Hồng Minh Viễn giúp đỡ.

Mà lúc ở trong bệnh viện, Phương Thanh Nghiên cũng nhìn thấy Hồng Minh Viễn vì sợ mẹ cô ở trong bệnh viện nhàm chán, nên ông luôn nghĩ ra biện pháp để chọc cho mẹ cô được vui vẻ.

Cô cũng đã lâu không được nhìn thấy Tần Thục Huệ cười tươi như vậy.

Vừa nghĩ tới đây, Phương Thanh Nghiên cố ý thả chậm bước chân, ở chỗ Tần Thục Huệ không nhìn thấy được, hạ giọng nói với Hồng Minh Viễn: "Nếu chú muốn theo đuổi mẹ cháu, chú phải chủ động nhiều hơn nữa."

Tần Thục Huệ là điển hình của người có tính cách bị động, người ta phải đẩy bà một cái, thì bà mới dám đi thêm bước nữa.

Nhưng nếu như không có ai ép bà, thì bà sẽ không nóng không lạnh, có thể cùng người ta dây dưa cả đời.

Đời trước Phương Thanh Nghiên cũng đã hiểu rất rõ, để làm một người mẹ đơn thân như Tần Thục Huệ rất không dễ dàng.

Mà bởi vì luôn băn khoăn, lo lắng cảm nhận của cô, nên Tần Thục Huệ vẫn không dám bước thêm bước nữa, vì bà sợ nếu như mình có gia đình mới rồi thì sẽ không thể toàn tâm toàn ý chăm sóc cho cô được nữa.

Cho nên, Phương Thanh Nghiên rất hy vọng đời này Tần Thục Huệ có thể có một kết cục tốt, có một hạnh phúc riêng của mình.

Hồng Minh Viễn không nghĩ tới tâm sự của mình lại bị một cô bé vạch trần, nhất thời có chút đỏ mặt, ông cố tình gần giọng nói: "Nói bậy bạ gì đó, tôi và mẹ cháu... không phải như cháu nghĩ đâu!"

Phương Thanh Nghiên cười cười, cũng không có phản bác lời của ông.

Hồng Minh Viễn lại nhìn chằm chằm vào thân ảnh của Tần Thục Huệ, trong lòng không khỏi càng thêm nhộn nhạo.

Tần Thục Huệ lúc trước một mực ở trong bệnh viện chăm sóc Hồng Minh Viễn, mà những lúc thỉnh thoảng trở về cũng không có đụng phải mấy người, lúc này Hồng Minh Viễn xuất viện lại ngay cuối tuần, nên những người hàng xóm xung quanh khi nhìn thấy bà trở về đều nhiệt tình chào hỏi.

Sau khi ở nhà bọn họ ăn một bữa cơm xong, Hồng Minh Viễn liền ngồi xe trở về.

Tần Thục Huệ cùng Phương Thanh Nghiên đưa ông đến tận trạm xe buýt, trong lúc vô tình lại nhìn được cái biển người tấp nập phía xa kia, không khỏi bị nó thu hút.

Tình hình này hình như có chút giống với thời điểm quán bún ốc của bọn họ mới được khai trương ở Thành Nam.

Hai mẹ con bọn cô không giấu nỗi tò mò, vì thế đi về phía đám người.

Nhưng khi nhìn thấy cái tấm bảng hiệu quen thuộc kia, thì bọn họ không khỏi sửng sốt—

"Bún ốc chính thống."