Thập Niên 90: Nữ Phụ Làm Giàu Mau Chóng

Chương 114




Một buổi sáng kết thúc, Phương Thanh Nghiên thu hoạch tràn trề đơn đặt hàng, toàn là những cô bé có gia cảnh tương đối giàu có trả tiền ngay tại chỗ, trực tiếp phối đồ rồi mặc quần áo mới theo hướng dẫn của Phương Thanh Nghiên.

Đương nhiên, những vật nhỏ như dây buộc tóc, kẹp tóc cũng bán được bảy tám phần, những thứ này đều không đắt, không cần đến ý kiến của phụ huynh vẫn có thể trả nổi.

Buổi trưa, Phương Thanh Nghiên mời khách ở lại ăn cơm trưa, sau đó lấy ra một đống đồ ăn vặt lớn chiêu đãi mọi người.

Phương Thanh Nghiên nói: "Tôi có mở một quây đồ ăn vặt bên ngoài trường, chủ yếu là bán đồ ăn cho mọi người, thế nhưng ăn - dùng - mặc cái gì cũng sẽ rất đầy đủ nha, chính là kiểu các cậu muốn có thứ gì sẽ liên có thứ đó."

Nói xong, cô mang những món đồ đã chuẩn bị sẵn từ trước ra chia đều cho mỗi người vài phần.

Mọi người mở ra nhìn, phát hiện quả thật có rất nhiều loại hành, trong đó còn bao gồm mấy gói đồ ăn vặt mà các cô đang ăn.

Mặt trên ghi thông tin mấy món món đồ ăn này đều mua từ siêu thị nhập khẩu, còn ghi lại giá gốc, quả thật không hề rẻ.

Có người liền cười đùa hỏi: "Vậy bọn tớ ăn đồ ăn vặt này không cần trả tiên chứ?"

Phương Thanh Nghiên nói: “Đây là tôi mời các cậu, đương nhiên không cần trả tiền.

Nhưng nếu như các cậu thích ăn thì về sau có thể tìm tôi mua, giá cả sẽ so với giá gốc cao hơn một chút.

Những thứ này tôi đều chạy đến tận siêu thị tỉnh thành để mua, cũng không thể để tôi trắng tay lộ phí cả một đường chứ?"

Mọi người cảm thấy rất có đạo lý.

Đồ ăn vặt nhập khẩu tuy đắt, nhưng cũng phải xem trọng lượng, nếu tách thành những gói nhỏ hơn, vừa không phải lo việc không ăn hết, giá cả cũng mềm hơn rất nhiều.

Thấy tất cả mọi người đều tiếp nhận cách thức này, trong lòng Phương Thanh Nghiên cũng cao hứng.

Lúc trước cô ở trong lớp thấy có bạn học mang đồ ăn vặt nhập khẩu đến ăn, mọi người xung quanh đều mang vẻ mặt hâm mộ, thế nhưng hỏi đến giá cả thì đều do dự, từ đó cô mới nghĩ ra cách chia nhỏ thành từng phần để kiếm tiền.

Cứ như vậy, đồ ăn vặt nhập khẩu bình thường mua không nổi cũng dễ như trở bàn tay.

"Tờ danh sách hàng hóa này các cậu có thể mang về, sau này muốn mua cái gì có thể gọi điện thoại cho tôi, dù sao tôi cũng ở gần, tiện đường mang đến trường cho các cậu luôn.

Hơn nữa các cậu có thể cho các bạn học khác xem cùng, nếu có thể kéo thêm người đến cùng mua, tôi còn có thể cho nhiều ưu đãi hơn nữa!"

Nói tới đây, Phương Thanh Nghiên dừng một chút, lại bổ sung thêm: "Đúng rồi, nếu các cậu cần các mặt hàng khác, tôi cũng có thể tận lực giúp các cậu đi tìm, vừa hay tôi muốn có thêm mặt hàng khác để bán, nếu phù hợp tôi sẽ bổ sung vào danh sách còn ghi rõ giá cả, cũng sẽ sớm báo trước cho các cậu!"

Trong lúc nhất thời mọi người nhìn Phương Thanh Nghiên với một ánh mắt khác hẳn, cảm thấy cô chính là một bạn học tốt bụng muốn giúp đỡ người, vừa nhiệt tình lại thiện lương, không chút ý thức được Phương Thanh Nghiên là đang vắt óc tìm mưu kế ép khô tiền tiêu vặt của các cô.

Mãi đến lúc trời gần tối mọi người mới lưu luyến không rời tạm biệt Phương Thanh Nghiên.

Phương Thanh Nghiên làm nhân viên bán hàng cả buổi chiều cũng mệt mỏi đến kiệt sức, nhưng vẫn cố gắng thu dọn nhà cửa thật sạch sẽ.

Cho đến khi ngẩng đầu lên đã là bảy giờ tối, Tân Thục Huệ vẫn chưa về nhà.

Tần Thục Huệ rất ít khi vê nhà trễ như vậy, nếu có việc bận cũng sẽ sớm báo lại với cô.

Thời buổi này không thể không có điện thoại di động.

Phương Thanh Nghiên cực kỳ lo lắng, nhưng lại không dám đi ra ngoài tìm.

Chỉ sợ đi tìm chẳng thấy người mà ngược lại Tân Thục Huệ về nhà không thấy cô thì lo lắng.

Đến tám giờ tối, cô thật sự chờ không nổi nữa, đúng lúc này điện thoại trong nhà vang lên.

Nghe điện thoại, giọng nói mệt mỏi của Tần Thục Huệ vang lên ở đầu bên kia.

"Nghiên Nghiên, mẹ vướng chút việc bận ở đây có thể tối muộn mới về được."

Phương Thanh Nghiên trong lòng lo lắng, ngữ khí cũng nhấn mạnh hơn, Dù bận rộn thì mẹ cũng nên báo trước cho con chứt”

Tần Thục Huệ thở dài, giọng nói có chút run rẩy,"Chú Hồng của con đang ở bệnh viện phẫu thuật, mẹ vẫn bận rộn đến bây giờ..." Phương Thanh Nghiên lập tức sửng sốt.

Buổi sáng, Tần Thục Huệ chạy tới nhà mẹ đẻ một chuyến, buổi chiều mới đi tìm Hồng Minh Viễn.

Tần Thục Huệ gần như không biết gì Hồng Minh Viễn, khá mất công mới liên được với đơn vị của Hồng Minh Viễn, kết quả vừa đi hỏi mới biết được Hồng Minh Viễn đã hơn nửa tháng không đến đơn vị báo danh.

Chức vị của ông đặc thù, đơn vị rất khoan dung, bởi vậy cũng không ai †ruy cứu việc này.

Tần Thục Huệ đành hỏi số điện thoại liên lạc của Hồng Minh Viễn, thế mà trong nhà ông lại không có điện thoại.

Hết cách, bà chỉ có thể hỏi rõ địa chỉ trực tiếp tìm tới cửa.