Tâm trí Thẩm Khả Nghi không phù hợp với lứa tuổi của mình.
Vậy, cô ta cũng là người xuyên không đến đây sao?
Suy nghĩ này vừa toát ra, ngay cả chính bản thân của Phương Thanh Nghiên cũng không nhịn được mà toát mồ hôi lạnh.
Nếu cô ta là người xuyên không, vậy chẳng lẽ những người khác cũng đều là người xuyên không đến đây sao?
Nhưng nếu Thẩm Khả Di thật sự là được xuyên không đến đây, cô ta nhất định hẳn là có đầy hận ý với cô, vì cái gì còn muốn cố ý tiếp cận cô, thậm chí còn muốn làm bạn thân với nhau đây?
Phương Thanh Nghiên mang theo ánh mắt dò xét, đánh giá một lượt Thẩm Khả Di, cô đột nhiên nói lớn lên: "Đúng vậy, cậu không cho bọn họ nói lung tung ra ngoài, nhưng cậu lại là người đầu tiên đem chuyện này nói cho ba mẹ mình nghe, có đúng hay không?”
Thẩm Khả Di nghe vậy liền có chút sửng sốt, cô ta theo bản năng muốn giải thích nhưng khi định thần lại thì phát hiện những người xung quanh đều bởi vì những lời này của Phương Thanh Nghiên mà đều nhìn về phía của cô ta.
Cô ta vội vàng giải thích, nói: "Không phải, tôi chưa từng nói cho ba mẹ mình nghe."
Phương Thanh Nghiên lập tức phản bác: "Nhưng những lời đồn kia ban đầu đều là trong phòng làm việc của ba mẹ cô truyền ra ngoài.
Lại nói, trong phòng làm việc của ba mẹ cô tổng cộng cũng chỉ có bốn người, ngoại trừ ba mẹ cô ra thì còn ai vào đây chứ?” Thẩm Khả Di làm sao có thể nghĩ đến Phương Thanh Nghiên còn có thể đi tra ra ngọn nguồn của những lời đồn kia, vì thế trong lúc nhất thời cô ta bỗng có chút luống cuống.
Trước mắt của mọi người ở đây, cô ta đúng là có chút chột dạ, nhất thời cũng không nghĩ ra được mình sẽ cãi lại như thế nào.
Đúng lúc này, có người đột nhiên đi tới túm lấy cổ áo của cô ta, cô ta không khỏi cả kinh quay đầu lại nhìn.
Người đó không ai khác chính là Vương Khai
Vương Kha tức giận đến mức cả hai hàm răng cũng muốn đánh vào nhau, hắn hung tợn nói: "Được, hóa ra là cái miệng rộng của cậu truyền ra.
Tôi còn đang thắc mắc, mọi người không ai lên tiếng cả, tại sao đang yên đang lành, phải nói là chỉ chớp mắt tất cả mọi người trong nhà máy đều biết được chuyện này? Vậy mà lúc có cô còn không biết xấu hổ bảo chúng tôi không nên ăn nói lung tung?”
Thẩm Khả Di sợ tới mức không ngừng liều mạng lắc đầu, nói: "Không phải, tôi thật sự không có..."
"Cô còn không chịu thừa nhận, đúng là loại người miệng rộng khiến cho người ta chán ghét, thậm chí cô lại còn dám đem những lời này nói cho cha mẹ của mình nghe.
Vậy thì hôm nay cô xem tôi có đánh chết loại người như cô không?”
Nhưng khi nắm đấm của Vương Kha vừa giơ lên thì đã bị người ta quát cho ngừng lại.
"Làm gì vậy, ngày đầu tiên khai giảng là đã muốn đánh nhau rồi sao?" Một người đàn ông cao gầy đeo kính nhanh chóng chạy xuống cầu thang.
Vương Kha vội buông tay ra, cười nói: "Không có, em và cậu ấy là bạn với nhau, nên đùa chút thôi.
"
Thẩm Khả Di hiện đã sợ đến mức cả khuôn mặt đều tái nhợt, nước mắt ở trong hốc mắt đảo quanh, cô ta đoán người mới đến này hẳn là thấy giáo, vì thế lập tức trốn sau lưng của người kia.
Người đàn ông cao gầy thấy vậy, sắc mặt phải nói là vô cùng khó coi, ông lập tức gọi Vương Kha và Thẩm Khả Di đi theo mình lên phòng giám hiệu.
Phương Thanh Nghiên nhìn mấy người bọn họ đều đã rời đi, khóe miệng không nhịn được giương lên, sau đó vỗ vỗ lưng của Tần Viện: "Chúng ta cũng đi thôi"
Trong lúc nhất thời, toàn bộ mọi người hiện đang đứng trên hành lang đều bắt đầu nghị luận sôi nổi, nhưng mà tâm điểm chú ý của bọn họ đều đặt ở trên người của Thẩm Khả Di và Vương Kha, hoàn toàn không ai để ý đến cô.
Mà nụ cười trên khóe miệng cô, bị một người thiếu niên cách đó không xa thu hết vào trong mắt.
Lâm Khiên ngồi dựa vào một gốc cây ngô đồng cao lớn.
Hắn vốn đang từ trên cao nhìn xuống quan sát đám người không ngừng đi lại phía dưới, nhưng trong lúc vô tình lại bị những tiếng cãi vã trong hành lang kia hấp dẫn lực chú ý.
Chỉ cần liếc mắt một cái hắn đã thấy được một cái khuôn mặt quen thuộc đã lâu không gặp kia.
Trước đó hắn còn vốn dự định là ở chỗ này ngủ cả ngày, để thoát khỏi những vị phụ huynh và giáo viên đáng ghét kia.
Nhưng hiện tại, hắn bỗng đổi ý rồi.
Lâm Khiên xoay người một cái, động tác lưu loát, rất nhanh đã từ trên cây nhảy xuống.
Mà mấy học sinh vừa vặn đi qua sợ tới mức trực tiếp đặt mông ngồi thẳng dưới đất, hồn thiếu chút nữa bay ra ngoài.
Hắn cũng không thèm để ý đến, thậm chí ngay cả một ánh mắt cũng không đưa cho đối phương.
Hắn khẽ vuốt mái tóc có chút bị rối của mình, sau đó liền ngẩng cao đầu đi nhanh về phía lớp học.
Thẩm Khả Di và Vương Kha được đưa vào phòng giám hiệu, mà người đàn ông cao gầy kia chính là chủ nhiệm của phòng giám hiệu.