Thập Niên 90: Nhân Sinh Đỉnh Phong - Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 9: 9: Tràn Đầy Sinh Lực






Trần Gia Hân đang định chợp mắt sau khi đọc sách nhưng cô không tài nào chợp mắt được.

Cứ trằn trọc một lúc là cô lại đứng dậy và viết ra từng phương án mà cô nghĩ rằng có thể kiếm tiền.Sau nhiều sự cân nhắc, bất động sản kiếm ra tiền nhiều nhất, nhưng không có vốn nên cô rất sầu muộn!"Cộc cộc cộc!"Cửa nhà bị người gõ, Trần Gia Hân cảnh giác hỏi ai đó."Gia Hân đấy hả? Là thầy Mã đây, thầy đến thăm em."Cô nhanh chóng mở cửa mời thầy giáo Mã vào phòng khách.

Cánh tay cô vẫn đang băng bó, rót nước sôi cũng cảm thấy khó khăn.Thầy giáo Mã nhìn bàn học bên cạnh cửa sổ, nói:“Đừng bận tâm, thầy chỉ ghé qua thăm em một lát thôi.

Em làm bài tập xong rồi à?Trần Gia Hân nói:“Dạ, Vệ Trung đã mang bài tập về nhà và ghi chép cho em.


Không có gì làm khi ở nhà nên em đã đọc ghi chú và làm bài tập, nhưng cũng không biết đúng không nữa.

"Trong vở bài tập toán của Trần Gia Hân có ghi đầy đủ các loại phương pháp ôn tạp của thầy giáo.Thầy giáo Mã hỏi: "Chỗ nào em không hiểu đâu?”Thầy giáo Mã nhìn thấy hai chỗ bị gạch đỏ, ông lập tức bật chế độ giáo viên dạy tốt và cầm vở lên giải thích cho Trần Gia Hân.Đầu óc của Trần Gia Hân rất không tệ, nền tảng ban đầu cũng tốt, nếu không phải do lười học, cô đã không rớt đại học chuyên khoa, rồi suýt nữa thi trượt đại học chuyên khoa luôn.

Hiệu quả của việc tự học trong hai ngày qua cũng không tệ, cô đã có thể theo kịp bất cứ chỗ nào mà thầy giáo Mã đã giảng, đồng thời cô cũng có thể đưa ra câu hỏi cho thầy.Thầy giáo Mã yên tâm, nói:“Tốt lắm! Lần này ngoài việc thầy đến thăm em ra, thầy còn được cô giáo Trình dạy môn ngữ văn của em ủy thác để mang cho em tờ phiếu dự thi.”"Cuộc thi viết văn thuộc cấp quốc gia, bạn nào đạt giải nhất thì nhà trường sẽ ban thưởng cho bạn đó, còn được cộng thêm điểm hạnh kiểm nữa.

Nếu em muốn đạt giải thì em nên viết bài luận một cách nghiêm túc.

"Sáng tác văn được ra đời từ cuộc thi viết văn này.

Trần Gia Hân đã đọc kỹ hướng dẫn đề bài và cảm thấy mình cần thiết phải tham gia.Trần Gia Hân:“Dạ, em sẽ viết nháp ở nhà trong hai ngày sau, rồi em sẽ gửi cho cô giáo Trình xem xét chỉnh sửa đổi cho em vào thứ hai tới.”Sau khi nói về công việc, thầy giáo Mã chuyển sự chú ý sang cánh tay của cô: "Cha em không nói rõ lắm, vết thương này là do em té ngã hả?"Trần Gia Hân: "Dạ, em vô tình lăn xuống cầu thang trong lúc kéo mẹ em.

Không sao đâu, chỉ bong gân cơ thôi, em đang bôi thuốc.


Bác sĩ thì rất lo lắng em bị chấn động não nên phải nghỉ ngơi ở nhà ba ngày.”Khi biết đây không phải là chuyện bạo lực gia đình do nhà trường đồn thổi, thầy giáo Mã rất yên tâm.

Ông không nói cho Trần Gia Hân về những tin đồn không đáng tin cậy kia để cô không bị phân tâm.

Ông nói cô ghi lại những chỗ chưa hiểu, rồi tuần sau đến văn phòng của ông để giải đáp.Khi thầy giáo Mã vừa đi ra ngoài, ông liền gặp mẹ Trần Gia Hân đang vội vàng trở về.Mẹ Trần Gia Hân: “Ồ, thầy giáo Mã đến nhà sao? Tôi xin lỗi, tôi vừa ra ngoài có chút việc, thầy có muốn ngồi chơi một lát không?”Thầy giáo Mã: “Không, không, tôi vừa trở về từ Hội đồng giáo dục, nên đã ghé qua qua đây để thăm Trần Gia Hân, tôi thấy em ấy vẫn còn rất tốt.

Cha mẹ hãy quan tâm em ấy nhiều hơn nhé.

Chương trình học cấp 3 rất khần trương, chỉ cần chậm một ngày là sẽ tổn thất.”Thầy giáo Mã nhìn thấy học sinh ngoan ngoãn, nên ông không hỏi về những gì ông ấy đã đự định trước đó mà liền ra về.Mẹ Trần Gia Hân: “Thầy chủ nhiệm thật có trách nhiệm, thầy ấy đặc biệt tới thăm con luôn.”"Mẹ và dì họ của con đã đi xem thử, đồ đạc cũng đã mua hết rồi.


Ngày mai mẹ sẽ bán thử xem, coi có muốn mua ít hàng vào cuối tuần nữa không."Mẹ Trần Gia Hân không nghĩ nhiều, bà đem mì sợi vào và dự định buổi tối sẽ làm một bữa mì xào thập cẩm.Bà ấy đưa cho chị họ 200 nguyên phí lưu kho và những thứ kia chỉ cần gói gọn vào một cái hộp lớn, sau đó đặt chúng lên bàn.

Gian bán hàng nằm đối diện cổng trường cấp 3.

Cách đó hơn trăm mét là trường tiểu học của các cháu thiếu nhi.Mẹ Trần Gia Hân một bên bận việc một bên nói chuyện cùng với cô, cả người bà tràn đầy sinh lực mà rất nhiều năm không thấy qua..