Thập Niên 90 Mẹ Kế Luôn Muốn Trốn Chạy

Chương 11: 11: Tiếc Mấy Sợi Len Với Con Gái





Nếu bị từ chối cô sẽ ừ một tiếng rồi quay đầu lại tiếp tục nấu nước.

Chờ nửa nồi nước được đun xong, Triệu Chanh tìm chậu gỗ pha cho hai anh em một ít nước: “Các con tự dùng khăn tắm rửa sơ rồi ngủ đi, trên mặt trên tay đều phải rửa sạch sẽ đấy.

”Lâm Đại Thuận và Lâm Nhị Thuận đều đi chân trần chạy khắp nơi, dạo gần đây thời tiết đang ấm lên thì không nói, cho dù là mùa đông tuyết rơi mấy đứa bé kia cũng đi chân trần đi qua đi lại.

Nhưng mà lúc trước Triệu Chanh thấy ở bên dưới giường gần lò sưởi có thấy hai đôi giày cao su của trẻ con, nghĩ đến Lâm Đại Thuận lại tự nguyện chạy chân trần đi khắp nơi, đoán chừng là sợ hư.

Lâm Đại Thuận không ngờ tới mẹ kế còn cho hai đứa nó múc nước rửa tay chân mặt mũi, trước đó nó đã tính lên giường đi ngủ, cũng không nghĩ sẽ tắm sơ qua, lúc này đột nhiên hơi có chút xấu hổ.


Ngẩng đầu nhìn Triệu Chanh một cái, phát hiện Triệu Chanh không nhìn nó, Lâm Đại Thuận cảm thấy có thể mẹ kế cũng không phải ghét bỏ do nó và em trai nó bẩn, trong lòng chợt thở phào nhẹ nhõm sau đó chạy đến cái dây thừng đằng sau cánh cửa lấy chiếc khăn không nhìn được ra màu sắc ban đầu nữa, tùy tiện nhúng khăn mặt vào nước cho ướt rồi vắt gần kiệt, cứ vậy rửa mặt cho em trai, cũng lau rửa cho mình một chút, sau đó liên kéo em trai ngồi xổm xuống bên chậu gỗ tỉ mỉ rửa tay.

Xem ra mẹ kế là một người thích sạch sẽ, Lâm Đại Thuận tuy rằng không thể nói nó được phép thích hay không thích, nhưng trong thâm tâm nó vẫn mong mẹ kế có thể thích nó với em trai nó hơn một chút, về sau mới càng dễ chung sống qua ngày.

Triệu Chanh đã dùng thùng gỗ đen pha xong nước ấm, lại đi lục lọi bao quần áo nguyên chủ mang đến.

Trong bao chỉ có một cái áo bông cũ nát, một cái áo ngắn tay và một cái quần dài với đầy vết vá cùng với một bộ nội y ố vàng.

Áo lót cũng đều là loại dây buộc, đây cũng không phải đồ tình thú gì, chỉ là vì muốn tiết kiệm vải vóc nên nếu là nội y chỉ ở phía trước mới có vải, làm thành một cái yếm, trên cổ buộc lại thành nơ, sau lưng cũng có dây buộc.


Dây quần ló/t cũng không phải loại dây thun đàn hồi, ở bên eo có thể mở ra, sau khi mặc vào thì dùng dây lưng buộc lại, eo to hay eo nhỏ đều có thể dùng.

Tuy rằng thời tiết còn có chút lạnh, nhưng mọi người thà lạnh một chút cũng không muốn phí vải vóc làm quần áo các mùa như vậy, mùa xuân hoặc mùa thu chỉ cần mặc áo ngắn tay bên trong, còn bên ngoài mặc một chiếc áo khoác dài tay hoặc đơn giản chỉ cần mỗi chiếc áo khoác là đủ, đợi đến khi nóng lên thì cởi áo khoác ngoài.

Đến mùa đông thì thêm áo bông quần len, chỉ cần một bộ bên trong một bộ bên ngoài cũng đủ đối phó qua mùa đông lạnh lẽo.

Mặt khác một chiếc quần dài cùng với áo ngắn tay đã được mặc trên người Triệu Chanh, nhưng mà chiếc áo bông nguyên chủ mặc nhiều năm lại không có mang theo, đoán chừng là người nhà mẹ đẻ tiếc mấy sợi len kia với cô, mấy sợi len kia tháo ra nấu ở trong nước một chút, nấu mềm ra là có thể dệt được một lần nữa, nói không chừng có thể làm cho mấy người đàn ông trong gia đình thêm được cái áo len.

Triệu Chanh cũng không muốn quản nhiều, chỉ cầm chiếc áo tay ngắn với quần dài đi giặt, quầ/n lót kẹp trong bộ đồ kia, miễn không để mấy đứa trẻ nhìn thấy.

.