Thập Niên 90 Mẹ Kế Luôn Muốn Trốn Chạy

Chương 10: 10: Gian Nan Này Cô Không Quen





Nhưng mà đây dù sao cũng là mẹ kế, nước trong vại cũng là do mẹ kế tự mình mang về, Lâm Đại Thuận nhíu mày nhưng không nói gì.

Nếu bà nội biết nhất định bà sẽ ngồi ở cửa nhà bọn họ mắng nửa ngày, vừa lãng phí nước vừa lãng phí củi.

Triệu Chanh lại nhìn Lâm Đại Thuận, “Lát nữa con tắm với em trai đi, trên người bẩn quá dễ sinh bệnh.

Mấy ngày nay cô cũng bị bệnh, trên người ra nhiều mồ hôi nên bây giờ hơi không thoải mái.

”Triệu Chanh nhận ra có lẽ Lâm Đại Thuận bởi vì thường xuyên bị người cha vô lương tâm kia bỏ mặc trong nhà, mặc dù vậy nhưng đừng nghĩ thằng bé nhỏ tuổi mà không làm được gì, thằng bé vô cùng quan tâm chuyện nhà, lúc nấu cơm còn ở bên nói thầm cho cô rằng củi đốt lửa không đủ, muốn tranh thủ thời gian lên núi đốn củi.

Triệu Chanh nghĩ mình bây giờ cũng coi như đang ở nhờ nhà Lâm Đại Thuận, dùng cái gì vẫn nên nói với nó một tiếng thì tốt hơn.


Lâm Đại Thuận nghe vậy, quả nhiên khuôn mặt đang nhíu chặt cũng tự động giãn ra, hơi hơi gật đầu: “Tôi với em tôi đợi đến trời nắng nóng rồi mới tắm, dù sao củi lửa trên núi Thiên Sơn này cũng không dễ nhặt, cho dù là loại cây củi khô nhỏ do nhà trồng trên núi, trưởng thôn cũng không cho chúng ta chặt đâu.

”Tháng tư cỏ trên núi cũng mới mọc lên, cây cối cũng đang nảy mầm mọc lá, căn bản là không thích hợp làm củi lửa.

Suy nghĩ một chút, Lâm Đại Thuận chỉ chỉ phòng cỏ tranh bên trái, “Cô muốn tắm thì đi qua nhà xí bên kia tắm, ba tôi đặc biệt dùng củi ở đó để làm vách ngăn cho nhà tắm đó.

”Mùa hè thời tiết nóng bức, tắm rửa cũng không cần củi lửa để nấu nước, phơi nắng một chút là đủ rồi, lúc đó Lâm Đại Thuận và em trai thường xuyên tắm.

Bên này núi cao mà lớn, mấy dãy núi cứ kéo dài không dứt, đi một vòng là không thấy được đỉnh núi vừa rồi ở đâu nữa, mặc dù có rừng cây nhưng cũng không tính là rậm rạp, giống như cái đầu hói mọc lên một vài cọng tóc vậy, phần nhiều vẫn là đồng cây lùm cỏ các loại.

Tám năm sau sẽ được chia rừng, mỗi một nhà có thể chia ra một vùng núi có rừng cây, điều đó làm có người khác hâm mộ.


Củi trong nhà một năm bốn mùa trên cơ bản đều trông cậy vào thân cây trong các cánh đồng hoa, nếu vào thời điểm xây nhà, càng cần những loại cây tốt để làm đồ nội thất trong nhà, cho nên mọi người đối với rừng cây của mình đều coi như bảo bối.

Về phần Lâm Kiến Thành, rừng cây đã sớm bị một nhà bác cả của Lâm Đại Thuận chiếm hết sạch, hàng năm cũng chỉ có lúc đầu đông bọn họ đốn chạc được cây rồi cho nhà Lâm Đại Thuận một ít cây nhỏ.

Nhưng như vậy phải có Lâm Kiến Thành ở nhà mới được, bằng không một đứa trẻ năm tuổi như Lâm Đại Thuận còn phải dẫn theo em trai hai tuổi đi, nếu có thể mang về hai gùi chạc cây, lá cây về xem như đã giỏi lắm rồi.

Cũng may hiện tại thời tiết bắt đầu ấm áp, không cần đốt củi trong giường đất nhưng trong phòng cũng không lạnh, nghĩ vậy, Lâm Đại Thuận mới xem như tạm thở phào việc mẹ kế cứ tự nhiên xa xỉ đến mức dùng củi lửa nấu nước tắm.

Triệu Chanh mặc dù có ký ức của nguyên chủ, biết những gian nan này, nhưng thật sự làm sao cô cũng không quen.

Nếu Lâm Đại Thuận từ chối, Triệu Chanh chắc chắn cũng không nói nhiều, ừ một tiếng rồi quay lại nấu nước tiếp.

.