Cơm tối, Đồng Hân ở ba ba Đồng Thành Quân chăm sóc, nâng chén nhỏ nắm cái thìa xúc cơm ăn, bình thường là mụ mụ giúp gắp thức ăn, xới cơm, hôm nay mãi đến cơm tối, mụ mụ vẫn còn chưa có trở về.
"Muộn như này vẫn chưa trở về? Nào có nhà ai tức phụ dám cả ngày không ở nhà như vậy?" Quách Xuân Hoa nhìn chằm chằm cửa, liên tục nhắc mãi không xong, xong còn không quên đề điểm con thứ ba hai câu, nói: "Anh ấy, tâm đừng lớn như vậy! Lão bà vẫn phải trông chừng chút, đừng có nó nói cái gì chính là cái đó."
Đồng Thành Quân không chút nào do dự, "Tiểu Vân khẳng định là ở nhà Khả Lan ăn cơm tối, ngài nói đi nơi nào?"
Sau bữa tối không bao lâu, mụ mụ Diệp Tiểu Vân quả nhiên trở về, cùng cô trở về còn có chị em tốt của cô Đinh Khả Lan.
"Hân Hân a, gọi một tiếng mẹ nuôi, mẹ nuôi liền cho con kẹo ăn." Đinh Khả Lan ngồi xổm xuống, dùng ngón tay mới sơn bóp bóp Đồng Hân khuôn mặt, cười híp mắt cầm một viên kẹo lộng Đồng Hân.
Đồng Hân thực sự là khóc không ra nước mắt, từ sáng đến tối bị nắm mặt, chẳng trách tiểu hài tử thời điểm năm mới ngày lễ ghét nhất gặp thân thích.
Gò má cô né tránh tay Đinh Khả Lan, giòn tan hô câu: "Mẹ nuôi."
"Ôi trời, thực sự là con gái tốt của mẹ nuôi!" Nói xong, Đinh Khả Lan ôm Đồng Hân liền tàn nhẫn mà ở trên khuôn mặt nhỏ của cô một hôn, hôn ra một vết son môi.
Đồng Hân: "..
Cứu mạng."
"Tiểu Vân, ra ngoài đều mua những gì vậy?" Chọc lão bà tức giận Đồng Thành Quân chủ động lại đây tiếp lời.
Nhưng mà Diệp Tiểu Vân cơn giận hiển nhiên còn chưa tan, từ trong túi thu dọn đồ vật mua được, từng kiện chỉnh lý đến mỗi một nơi trong phòng, có cho mình mua quần áo, còn có cho nữ nhi mua, sữa rửa mặt Đại Bảo, còn có máy sấy tóc vân vân.
"Không có anh sao?" Đồng Thành Quân đặt câu hỏi.
Diệp Tiểu Vân không rên một tiếng, liếc mặt hắn, không thèm để ý tới hắn.
Một mực ở Đồng Thành Quân trong mắt lại là lại kiều lại man, thấy thế nào đều không chán, còn một mực sáp qua cầu phản ứng.
"Bà xã, có chuyện muốn nói với em, chúng ta phụ cận có cái đoàn phim lại đây lấy cảnh, em biết chưa?"
Diệp Tiểu Vân xoay mặt đi, không phản ứng.
Thu thập xong đồ vật, lại đi hành lang thu quần áo khô vào nhà.
"Ta biết a!" Đinh Khả Lan rốt cục thân được Đồng Hân rồi, thả ra Đồng Hân, tiếp lời nói: "Nghe nói là cái đại đầu tư đoàn phim, bất quá diễn viên không phải rất nổi danh."
Đồng Thành Quân tiếp tục cùng lão bà chủ động kề sát, "Đạo diễn cái kia đoàn kịch hôm nay tới nhà chúng ta, nói có cái lâm thời thêm vai phụ, muốn cho anh đi diễn, còn nói cấp một ngày hai trăm khối thù lao."
Diệp Tiểu Vân gấp quần áo động tác dừng một chút, nhưng vẫn như cũ không phản ứng.
Đinh Khả Lan ở một bên cười tiếp lời, "Ồ? Có thật không? Này Thành Quân ca ngươi phải làm minh tinh sao? Chúc mừng ngươi a!"
"Cũng không thể nói là cái gì minh tinh, chính là đi nhìn xem," Đồng Thành Quân bị cô tâng bốc có chút ngượng ngùng.
Đinh Khả Lan cười nói: "Chờ sau này đỏ không phải thành minh tinh? Đúng rồi! Hôm nay ta cùng tiểu Vân đi thị trấn chơi một ngày, gặp một tiệm bán quần áo khai trương, váy bên trong đều bớt hai mươi phần trăm, ta cùng tiểu Vân đều mua một bộ.
Trên người ta cái này chính là.."
Cô ấy nói xong, tại chỗ xoay một vòng, váy phi thường sát người, đem hảo vóc người của cô đều phác hoạ đến rõ rõ ràng ràng, cổ áo vẫn là cổ thấp, hơi hơi nghiêng người, cảnh xuân hiện ra.
"Thật sao?" Đồng Thành Quân nhưng dán vào Diệp Tiểu Vân, nhìn cô con ngươi đen hiện lên tia sáng, hỏi: "Tiểu Vân, em làm sao không mặc? Em mặc váy nhất định là xinh đẹp nhất."
"Bớt lắm mồm." Diệp Tiểu Vân xoay người đem quần áo gấp kỹ bỏ vào tủ quần áo, lập tức lại đem Đồng Hân kéo qua, đang ở hỏi con bé hôm nay ăn cơm có no không, lại có hay không chuyện rắc rối gì, kết quả nhìn thấy vết son môi đỏ trên mặt bé, không khỏi bật cười nói: "Đinh Khả Lan, cậu thật đúng là! Cậu xem cậu đem con gái mình làm thành cái dạng gì.
Thích con gái thì tự mình sinh một cái đi a!"
Đinh Khả Lan cười đến ngã trái ngã phải, vang lên khanh khách, "Mình ngược lại thật ra nghĩ sinh a! Bất quá chạy đi đâu tìm một cái cùng Thành Quân ca giống nhau ưu tú người a? Này không tìm được tốt, cũng không sinh được giống Hân Hân như này đáng yêu nữ nhi a!"
Diệp Tiểu Vân một bộ "Thật không có biện pháp với ngươi" dáng vẻ, cầm khăn đến, từng chút một thay Đồng Hân đem vết son môi lau sạch, ánh mắt liếc Đồng Thành Quân đương đầu gỗ đứng ở một bên, khí không có chỗ phát, nói: "Anh còn đứng đó làm gì? Không thấy em mua hoa quả sao? Còn không mau đi rửa sạch chiêu đãi khách."
Đinh Khả Lan cười nói: "Mình tính là cái gì khách? Đến còn ít sao? Muốn ăn cái gì, chính mình sẽ không lấy, còn cùng cậu khách khí?"
Đồng Thành Quân nghe lời của bà xã, lập tức đem hoa quả đi tẩy.
Đối với cái này mụ mụ chị em tốt Đinh Khả Lan, cũng chính là mẹ nuôi của mình, Đồng Hân trong trí nhớ không hề có người này, một đời trước cô chưa từng xuất hiện ở cuộc sống của chính mình.
Bất quá cũng không cái gì kỳ quái, cũng có chơi rất khá, sau đó gả được xa, ít liên hệ, quan hệ cũng liền phai nhạt, dù sao thập niên 90 tin tức không hề tính rất phát đạt.
Đinh Khả Lan vẫn chơi đến rất muộn mới về nhà, Đinh gia thôn không hề xa, cũng liền xuyên qua một mảnh đồng ruộng khoảng cách, nhưng ở nông thôn không có đèn đường, vừa vào đêm liền tối đen như mực.
"Nếu không ở một đêm lại về nhà," Diệp Tiểu Vân nói: "Cậu với mình ngủ cùng nhau, mình để Đồng Thành Quân đi những phòng khác ngủ."
"Vẫn là thôi đi, liền không quấy rầy các ngươi vợ chồng son," Đinh Khả Lan nói: "Cũng không bao xa, đi vài bước là đến."
Đinh Khả Lan cầm đèn pin cầm tay, đưa tay sờ sờ Đồng Hân đầu, "Hân Hân, mẹ nuôi phải đi về rồi, con có muốn đi với mẹ nuôi không?"
Đồng Hân lắc đầu một cái, tiếp tục giả đứa trẻ đáng yêu, "Không, con muốn ở cùng mụ mụ."
"Tiểu không lương tâm, mẹ nuôi mang cho ngươi nhiều kẹo như vậy, đều không thân mẹ nuôi, Hừ!" Đinh Khả Lan làm bộ tức giận, cầm đèn pin trong tay rời đi, "Tiểu Vân, vậy ta đi đây!"
Diệp Tiểu Vân thấy Đồng Thành Quân đứng ở một bên bất động, tức giận đến đá một cước vào trên bắp chân hắn, "Còn đứng đây làm gì, nhanh đi tiễn!"
Đồng Thành Quân thấy bà xã đồng ý quan tâm mình, cao hứng nhếch miệng cười, lập tức hùng hục đi thay bà xã tiễn người.
"Đưa cô ấy đến cửa nhà nha!" Diệp Tiểu Vân đỡ cửa hô: "Buổi tối đường đen, cẩn thận một chút!"
"Hân Hân, đi, đi tắm rửa." Diệp Tiểu Vân vội vàng chăm sóc hài tử, tức giận Đồng Thành Quân, cũng không đến nỗi đem con gái chính mình bạc đãi.
Tắm xong, Đồng Hân được mụ mụ cho ăn thạch cùng bánh kem nhỏ, sau đó mang đi đánh răng rửa mặt, cho cô cầm một quyển truyện thiếu nhi xem.
"Làm sao vẫn chưa trở lại?" Diệp Tiểu Vân nhìn phía ngoài cửa sổ xem, xoay người lại đem ra hộp nhang muỗi, đốt nhang muỗi huân muỗi, tự nói với mình: "Có như vậy xa sao?"
Truyện thiếu nhi, Đồng Hân xem vài lần liền không có hứng thú, quá trẻ con rồi.
Cô bò lên trên giường nhỏ của mình, thoải thoải mái mái mà nằm, làm cái sâu gạo hết ăn lại ngủ, ngủ rồi ăn chính là vui sướng!
Một đời trước bơi ngoài xã hội mệt gần chết, ngóng trông ngày nào đó có thể nghỉ ngơi, không cần lại bận rộn, không nghĩ tới hiện tại nguyện vọng trở thành sự thật, lấy như vậy trạng thái thực hiện.
Ngày mai ba ba cô liền muốn đi đoàn phim đóng phim, điều kiện có thể, hơn nữa có thể có được tiền, không cần cô làm cái gì, ba cô cũng sẽ hướng về diễn viên phương hướng đi đến, có lúc, cơ hội rất trọng yếu, nắm chắc cơ hội càng quan trọng.
Bằng nãi nãi bọn họ là không ngăn được ba ba rời đi địa phương nhỏ này, hướng về càng to lớn hơn, chỗ xa hơn đi.
Giữa lúc Đồng Hân mơ mơ màng màng muốn ngủ thì cửa gian nhà bị gõ vang, âm thanh chấn động đến mức Đồng Hân một hồi liền tỉnh táo.
"Sao anh giờ mới về?" Diệp Tiểu Vân trong thanh âm lộ ra lo lắng, "Đường cũng chỉ xa có một chút.." nói được nửa câu bỗng dừng lại, Đồng Thành Quân một thân bùn đất đi vào trong phòng, "Anh đây là làm sao? Làm sao lại làm một thân bùn đất."
Đồng Thành Quân vẫy vẫy tay, "Không cẩn thận ngã xuống ruộng, đèn pin cầm tay cũng ném hỏng."
"Nhanh chút đi tắm," Diệp Tiểu Vân vội vàng cho hắn tìm quần áo, "Đều nói rồi để anh bước đi cẩn thận, làm sao lại vào tai này ra tai kia đâu?"
Thấy bà xã quan tâm mình như vậy, cũng không cáu kỉnh, Đồng Thành Quân nhếch miệng cười không ngừng: "Sau này nhất định sẽ cẩn thận.
Tiểu Vân, em đối với anh thật tốt." Con ngươi đen thẳng tắp nhìn Diệp Tiểu Vân, cực kì câu hồn.
Diệp Tiểu Vân mặt nhỏ đỏ lên, thúc giục: "Mau đi đi! Tắm sạch một chút!"
Đồng Hân đánh cái ngáp to, kéo lên chăn nhỏ tiếp tục ngủ, xem ra hai người này không sao rồi!
Sáng ngày thứ hai, hai người quả nhiên là vô cùng thân thiết, trên mặt mang theo gió xuân, Diệp Tiểu Vân thậm chí còn tri kỷ cho Đồng Thành Quân gói cơm nắm, để hắn dùng hộp cơm mang đi đoàn phim, thời điểm đói bụng ăn.
"La la la.." Diệp Tiểu Vân ôm thùng nhựa đi bờ sông giặt quần áo, dọc theo đường đi khẽ hát, bước chân đi được nhẹ nhàng.
Đồng Hân bước cái chân ngắn bé nhỏ của mình nỗ lực đuổi tới, quả nhiên ba ba cô có một tay hống người a! Bằng không dựa theo tình huống một đời trước, Diệp Tiểu Vân làm sao sẽ gả cho gà thì theo gà gả cho chó thì theo chó đâu.
* * *
《 Lưu Kim năm tháng 》 đoàn phim hiện trường, Dương đạo chính đang giáo huấn người, giáo huấn chính là phó đạo diễn Tiểu Phương.
"Tiểu Phương a! Cậu đúng là rất giỏi nha.
Người không trải qua ta nhìn xem, cậu liền đem người định ra rồi, còn cho người ta hứa hen một ngày hai trăm khối." Dương diễn mặt mỉm cười mà nói.
Ai cũng biết Dương đạo là cái tiếu diện hổ, cười đến càng thân thiện, nói rõ người càng sinh khí.
Tiểu Phương nhắm mắt nói: "Dương đạo, ta đều theo ngài lâu như vậy, cũng cho ngài đi tìm nhiều như vậy diễn viên, có lần nào là để ngài thất vọng? Lần này người thật sự rất khá, tướng mạo đó không có gì phải xoi mói, khí chất đó là độc nhất vô nhị, ngài nhìn rồi nhất định cũng sẽ hài lòng."
"Ha ha," Dương đạo cười hai tiếng, "Được a! Người này nếu như ta không hài lòng, chính cậu xử lý đi.
Cậu đáp ứng cho người ta một ngày hai trăm khối tiền, cậu tự mình lấy ra!"
Tiểu Phương rụt cổ lại, nhỏ giọng thầm thì: "Tự mình lấy ra thì tự mình lấy ra, đến lúc đấy ngài nhưng đừng tự mình đánh mặt mình."
"Hả? Cậu nói cái gì?"
"Không, không có gì." Tiểu Phương khiêm tốn nói.
Đồng Thành Quân vừa đến hiện trường, Tiểu Phương liền gấp không chờ nổi mà đem người dẫn đến trước mặt Dương đạo, "Dương đạo, ngài mau xem, người đến."
Chỉ là ngoại trừ Đồng Thành Quân, hắn bên người còn nhiều một cái theo đuôi Đồng Thành Kiệt, nói cái gì cũng phải cùng đi với tam ca hắn, muốn nhìn một chút mình có hay không cơ hội.
Dương đạo đang cho diễn viên chính giảng kịch bản, nghe tiếng nhìn sang, cặp kia con mắt mang theo chút buổi sáng buồn ngủ trong nháy mắt có thần lên, từ trên xuống dưới đánh giá Đồng Thành Quân, lúc này trên mặt hiện lên chính là vui mừng, nụ cười thỏa mãn, giống như đạt được cái gì bảo bối, "Hảo, không sai, không sai.
Tiểu Phương a! Cậu đúng là không để ta thất vọng."
Tiểu Phương đắc ý giơ giơ lên cằm, "Đồng Thành Quân, đây là chúng ta 《 Lưu Kim năm tháng 》 đoàn phim tổng đạo diễn Dương Xương, Dương đạo diễn."
"Đạo diễn, chào ngài," Đồng Thành Quân lễ phép khom lưng 90 độ, "Ta tên Đồng Thành Quân."
"Năm nay bao nhiêu tuổi?"
"Hai mươi lăm."
"Rất trẻ nha!" Dương đạo diễn cười nói: "Kết hôn chưa?"
"Kết rồi, còn có một con gái năm tuổi."
"Nga!" Dương đạo gật gù, "Cậu đối đóng phim có cái gì suy nghĩ? Nói một chút coi."
Đồng Thành Quân sơ lược suy nghĩ một chút, "Kỳ thực cũng không nghĩ gì, này đối với ta mà nói là một chuyện rất xa xôi."
"Này bình thường thích đọc sách sao? Đã xem qua những sách gì?"
"Vẫn được, xem cũng không nhiều, chỉ xem qua tứ đại danh trứ," Đồng Thành Quân có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu, "Trong nhà cũng không có sách gì, lại xem qua sách cũng là lúc đến trường, xem sách giáo khoa."
(Tứ đại danh trứ: Bốn tiểu thuyết tiêu biểu của văn học Trung Quốc: Hồng Lâu Mộng, Thủy Hử, Tây Du Ký, Tam Quốc Diễn Nghĩa)
"Nha.." Dương đạo gật gù, không nói gì, nhưng rõ ràng đối Đồng Thành Quân là có hơi thất vọng, bất quá ở vừa liếc nhìn Đồng Thành Quân mặt lúc sau, trong nháy mắt dưới đáy mắt lại có ý cười, hắn nói: "Thử xem đi, thế nào cũng phải tiếp xúc mới biết mình có thích hay không, thích hợp hay không thích hợp, cậu nói có đúng không?"
Đồng Thành Quân gật gù, "Có lẽ đi."
Dương đạo cười cười, vẫy tay để Tiểu Phương dẫn đi, "Tiểu Phương, cậu dẫn cậu ấy đi tổ hóa trang đi, để chuyên gia trang điểm cho cậu ấy trang điểm theo tạo hình nhân vật."
"Ân," Tiểu Phương đáp lời, dẫn Đồng Thành Quân đi.
Đồng Thành Kiệt ở một bên nhìn đến nghiến răng nghiến lợi, cự nhiên cứ như vậy liền thông qua? Cũng không diễn thử sao? Như hắn còn phải diễn thử, dựa vào cái gì Đồng Thành Quân cái gì cũng không cần làm chỉ cần ngây ngốc trả lời mấy vấn đề liền có được đến nhân vật này..