Bạch Vi nhìn chằm chằm lên trên trời nghĩ, nếu như Bạch Tường Vi bên kia giới thiệu cho cô khách hàng thì nên giảm giá 5% hay 10%?
Dù sao thì người ta cũng tốn không ít tiền để mua quần áo, nếu như không bớt tiền trang sức thì chắc chắn là người ta sẽ không mua.
Trong tiệm có tấm gương, Bạch Vi từ từ đi đến trước gương, sau đó đứng vững.
Nếu như như chỉ bán trang sức trong cửa hàng này thì những chủng loại trong cửa hàng đã đủ, trừ khi mở rộng cửa hàng.
Nhưng nếu bây giờ muốn phối hợp cùng tiệm bán quần áo của Bạch Tường Vi thì rõ ràng là những món đồ trang sức ở đây là không đủ.
Cùng một bộ quần áo, nhưng chúng lại có rất nhiều màu sắc khác nhau, khi phối hợp với đồ trang sức thì cũng sẽ có cảm giác khác biệt.
Bạch Vi nghĩ nghĩ, lập tức không còn thấy mệt, trực tiếp lấy cuốn sổ thiết kế của mình ra, bắt đầu vẽ.
Thừa dịp trong khoảng thời gian này Bạch Tường Vi còn chưa chuẩn bị cửa hàng quần áo xong thì cô vẫn nên tạo thêm các mẫu đồ trang sức khác để phối hợp với các loại quần áo khác nhau. Mỗi người có một gu thẩm mỹ khác nhau, màu sắc mà bản thân thích cũng khác nhau, nếu thích nhiều màu sắc hơn thì có thể làm thêm mấy loại.
Một cuốn sổ thiết kế vô cùng dày, từ lúc chưa mở cửa hàng này thì Bạch Vi đã bắt đầu vẽ.
Mấy chục loại trang sức được vẽ ở các trang trước đã được Bạch Vi làm ra rồi bày bán trong cửa hàng.
Ở phần sau có một số mẫu mà Bạch Vi đã vẽ xong, nhưng mà còn chưa kịp làm.
Tiện tay lật qua lật lại, Bạch Vi cảm thấy những thứ này còn chưa đủ.
Dù sao thì buổi chiều cũng không có người, Bạch Vi trực tiếp làm việc trong quầy, vẽ bản thiết kế trong hai giờ.
Thẳng đến 4h30 sau đó, người trên đường phố bắt đầu nhiều, tiếng chuông gió không ngừng vang lên, Bạch Vi bị quấy rầy nhiều cho nên cô cũng không vẽ nổi nữa.
Khép vở lại, Bạch Vi bắt đầu cố gắng kinh doanh.
Trong nhà tài liệu có hạn, buổi tối Bạch Vi thấy không có nhiều người, thế là 7h liền đóng cửa hàng.
Cô trực tiếp đi xe đạp đến thị trường bán sỉ.
Nhà kia đã bàn luận tốt công việc hợp tác với bà chủ họ Triệu, Bạch Vi vừa đến liền gọi: "Chị Triệu, tới đơn rồi!" Trong khu nhà có tiếng của trẻ con truyen tới, chị Triệu nhanh chóng đi ra.
Nét mặt của cô ấy đang căng cứng lại, khi nhìn thấy Bạch Vi thì nhanh chóng mỉm cười: "Tới rồi, em gái! Lần này cần chọn cái gì, mau nhìn xem, hai ngày trước mới vừa nhập không ít đồ đẹp đấy!"
Bạch Vi chọn lựa hơn nửa giờ, mua không ít loại trang sức, có những món mà cô cần, cũng có những món mới, chỉ cần đẹp thì Bạch Vi sẽ mua một ít.
Đặt đồ vào trong chiếc giỏ, Bạch Vi lại đến chỗ bán đồ da.
Mấy ngày nay vẫn luôn có người tới hỏi, trong tiệm có hay các loại đồ như dây lưng không. Nếu như là cửa hàng trang sức thì nhất định phải có dây lưng.
Bạch Vi liền lại mua một cái máy nhỏ, dùng để làm dây lưng.
Bởi vì đã mua nhiều đồ cho nên Bạch Vi liền để bọn họ giao hàng đến nhà, để lại địa chỉ của khu nhà quân đội.
Về đến nhà không bao lâu thì đã có người mang đồ đến, bởi vì bọn họ không vào được, người gác cổng thấy là địa chỉ nhà Lục Tư Đình thì liền để người đưa tới.
Mua được rất nhiều đồ, Bạch Vi trực tiếp sử dụng hết lợi nhuận buôn bán được trong thời gian này, Bạch Vi đi khuân đồ, Lục Tư Đình cũng giúp khuân vào. Đầu tiên là làm nguyên liệu làm đồ trang sức, một phần là đô mà mình thường dùng, một phần là những món đồ để phối với quần áo.
Số đồ để làm dây lưng cũng không ít, một cái máy nhỏ, một chút công cụ cùng nguyên liệu, sau khi để gọn lại thì những vật này đã đựng đầy chiếc ghế salon.
Lục Tư Đình chỉ thấy nhiều đồ như vậy thì nhất định sẽ không rẻ, liền hỏi: "Những vật này tốn không ít tiền, tiền của em còn đủ không?"
Nhắc đến chuyện này, Bạch Vi lại cảm thấy tâm tắc.