[Thập Niên 80] Xem Mắt Nhầm, Tôi Đã Kết Hôn Với Sĩ Quan Mạnh Nhất

Chương 77: Lôi Kéo Cực Hạn, Siêu Cấp Khách Sáo (2)




Ở trong trí nhớ của cô ấy, sau khi thành niên, hai nhà rất ít khi lui tới, hóa ra người chị họ này đã bắt đầu làm ăn vào lúc này rồi sao?

Cô ấy hoàn toàn không có ấn tượng.

Bạch Tường Vi dò xét Bạch Vi theo bản năng, phát hiện trang sức của người chị họ này rất đẹp.

Từ kẹp tóc cho tới vòng tay, loại nào cũng có kiểu dáng mới lạ. Cho dù dựa vào ánh mắt kiếp trước của cô ấy thì cũng thấy mấy loại trang sức này rất mới mẻ, là loại trang sức khiến cho người ta nhìn thấy một lần thì sẽ muốn nhìn tiếp.

Không có người phụ nữ nào từ chối trang sức đẹp cả.

Nhất là những món đồ vừa rẻ vừa đẹp.

Bạch Tường Vi lẳng lặng suy nghĩ.

Cô ấy mới vừa nghe ba nói qua, vậy mà phần lớn học sinh trong trường đều mua loại trang sức này, nếu đa số học sinh mua được thì cho thấy đây là số tiền mà đa số mọi người có thể chấp nhận được.

Người chị họ này của cô ấy đúng là rất tài năng.

Bạch Tường Vi không khỏi nhìn cô bằng con mắt khác.

Nói hồi lâu, cuối cùng thì ba cô ấy mới nhớ đến việc phải rót nước cho hai người, thế là vội vàng ra ngoài.

Bạch Tường Vi cười cười, hợp thời mở miệng nói: "Chị, chị thật giỏi, thế mà đã mở cửa hàng trang sức, không biết cửa hàng của chị mở ở chỗ nào?"

Bạch Vi không nghĩ tới Bạch Tường Vi sẽ chủ động hỏi mình, thế là dừng lại mấy giây, khi Thẩm Quyên nhìn qua thì cô nhanh chóng nói vị trí cửa hàng nhà mình.

"Thật tốt, chị à, chờ qua mấy ngày cơ thể của em tốt hơn thì em cũng muốn qua cửa hàng của chị xem."

Bạch Tường Vi cười híp mắt nói.

Bạch Vi đồng ý: "Đương nhiên có thể, hoan nghênh em tới tham quan."

Bạch Tường Vi là người nào, đây chính là người đã trải qua sóng to gió lớn, trong tay còn cầm kịch bản của nữ chính, làm sao có thể cảm thấy hứng thú với cửa hàng nhỏ của cô chứ?

Chắc chắn là muốn cho mẹ của cô là Thẩm Quyên mặt mũi, cho nên mới nói như vậy.

Dù sao cũng là người trưởng thành, cũng chỉ cần mở miệng là có thể nói lời khách sáo, chắc chắn là Bạch Tường Vi cũng có ý tứ này.

Bạch Vi nghe qua liền quên, căn bản không để ở trong lòng.

Chú ba rót nước cho cô, lại lấy cho Bạch Vi chút đồ ăn vặt. "Đừng về, một lát nữa thì ở lại ăn cơm."

"Có lẽ lúc này Diệu Thiên cũng đã về đến nhà, bây giờ chị cũng phải đi đây."

"Đi gì chứ, trong nhà cũng đã nấu cơm xong, nấu cơm cũng mất thời gian, không bằng để em đi gọi anh ấy đến, hai nhà chúng ta ăn chung."

"Ôi trời, em ba, đừng phiền toái như vậy, cơ thể của Tường Vi còn chưa khỏe, chờ thêm hai ngày khi cơ thể của con bé tốt thì chúng ta cũng có thể cùng nhau ăn cơm."

"Đó là chuyện sau này, hôm nay hai mẹ con chị nhất định phải ở lại, làm sao có thể để hai người đói bụng quay về."

Bạch Vi trợn mắt hốc mồm nhìn hai người lôi kéo cực hạn, đã rất lâu rồi cô không thấy cảnh tượng như vậy.

Mọi khi, cảnh tượng như vậy thường xuất hiện vào dịp tết.

Khi có người muốn đưa bao lì xì cho trẻ nhỏ thì sẽ có người đứng ra nói không cần.

Vào lúc lôi lôi kéo kéo, lì xì sẽ có một quỹ tích tự nhiên, rơi vào trong túi áo của mấy đứa nhỏ, trận "đại chiến" này sẽ hạ màn kết thúc.

Bạch Vi đã không nhìn thấy cảnh tượng này rất lâu rồi, lúc này nhìn thấy mẹ cùng chú ba thì không nhịn được mà bật cười.

Sau lưng truyền đến một tiếng cười khẽ, Bạch Vi nghiêng đầu, phát hiện là Bạch Tường Vi đang ngồi ở trên giường cười ra tiếng.

Cuối cùng lúc rời khỏi nhà chú ba thì đã là bảy giờ rưỡi.

Thẩm Quyên nói: "Vi Vi, hay là tối nay về nhà ăn cơm?”

"Không được, mẹ, tối nào Lục Tư Đình cũng làm cơm cho con, nếu con không nói trước thì phần cơm kia sẽ bị thừa, hôm nào rảnh thì con sẽ về."

Sau khi Bạch Vi nói xong thì lái xe đạp đi, nói: "Mẹ, mẹ mau quay về đi, ba đang ở nhà nóng lòng chờ đấy."