[Thập Niên 80] Xem Mắt Nhầm, Tôi Đã Kết Hôn Với Sĩ Quan Mạnh Nhất

Chương 72: Sờ Cơ Ngực Và Cơ Bụng Của Anh (1)




Lục Tư Đình không biết Bạch Vi muốn làm gì, nhưng mà trong bầu không khí vừa rồi, cũng đã đến nước này, anh cảm thấy nếu như không làm chút gì thì sẽ có lỗi với việc Bạch Vi nhìn mình cả tối nay.

Nhưng mà, sau khi dán môi lên thì kế tiếp phải làm gì đây?

Ở phương diện này, hai người đều là người mới, miệng dán vào miệng cũng đã được một phút, cũng chưa tiến hành đến bước tiếp theo.

Nếu ngửa đầu liên tục thì cổ sẽ chua, không bao lâu sau thì Bạch Vi đã muốn động một chút.

Lục Tư Đình cũng rời đi, lúc này hai người mới tách ra.

Bạch Vi chỉ cảm thấy toàn thân nóng lên, trong lòng có chút bối rối, cô lúng túng nhìn về phía Lục Tư Đình, phát hiện ra người đàn ông lúc nào cũng giống như núi thái sơn, mang gương mặt lạnh lùng lại đang đỏ mặt.

Hơn nữa không chỉ đỏ mặt, lỗ tai cũng đỏ lên.

Bạch Vi cảm thấy hiếm lạ, vụng trộm nhìn anh nhiều lần.

"Khục, ở phía trước công viên này còn có một đoạn đường, chúng ta đi đến đó đi." Lục Tư Đình ra vẻ bình tĩnh nói.

Khác với lúc trước, bây giờ hai người nắm tay thật chặt. Mặc dù chuyện vừa rồi có chút lúng túng nhưng mà một khi đã nắm tay thì nhất định sẽ không thả ra.

Lục Tư Đình đi rất lâu, trong lòng cũng đã đọc thuộc điều lệnh quân khu thêm một lần, lúc này mới cảm thấy cơ thể bớt nóng.

Anh lặng lẽ nghiêng đầu, gương mặt của Bạch Vi còn chưa bớt đỏ, khóe miệng có một nụ cười trông rất đẹp mắt.

Vừa rồi anh đột nhiên muốn hôn Bạch Vi rất muốn rất muốn, bầu không khí cũng đã đến tình trạng kia, thế là anh cũng làm như vậy.

Không nghĩ tới, vậy mà Bạch Vi không đẩy anh ra, mà cũng duy trì tư thế cứng ngắc kia cùng anh.

Đây có phải là minh chứng rằng trong lòng cô cũng đồng ý hay không?

Nếu không thì cô đã sớm đẩy anh ra rồi.

Lục Tư Đình nhìn Bạch Vi một chút, căn bản là cô không che giấu được nụ cười của mình, anh chỉ cảm thấy cô càng dễ thương hơn.

Lúc đi đến cửa công việc, trong gió có truyền đến tiếng la.

"Bán hoa đây!"

"Có ai muốn mua hoa không!"

Một cô bé đang đứng ở cửa công viên, đêm hôm khuya khoat cũng không có bao nhiêu người, cô bé mặc bộ quần áo rách nát đang cầm giỏ hoa, lớn tiếng rao bán.

Cô bé vừa giao bán vừa đi, có thể là vì mệt cho nên đang ngồi ở ven đường nghỉ ngơi.

Bạch Vi nhìn Lục Tư Đình, vừa vặn thấy anh cũng nhìn qua, Bạch Vi như hiểu ra điều gì đó, hai người cùng đi đến trước mặt cô bé.

"Em gái nhỏ, đã trễ như vậy rồi, tại sao em còn chưa về nhà?" Bạch Vi ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng hỏi.

Cô bé liên vội vàng đứng lên, khép nép nói: "Trong nhà của em không có tiền, mẹ ngã bệnh, cần phải uống thuốc, em phải đi bán hoa để mua thuốc chữa bệnh cho mẹ."

Thực sự là đứa trẻ đáng thương, tuổi còn nhỏ mà đã phải gánh vác nhiều chuyện như vậy.

Cô bé thường xuyên bán ở gần đây, đây cũng là lần đầu tiên nhìn thấy anh chị đẹp như vậy, thế là nhìn về phía Lục Tư Đình: "Anh, chị xinh đẹp như vậy, anh có muốn mua hoa tặng người đẹp không?"

Lục Tư Đình tới đây là vì chuẩn bị mua hoa, anh nhìn lẵng hoa, nói với Bạch Vi: "Anh sẽ mua hết số hoa này tặng em."

"Cũng đúng lúc hoa trong nhà đã héo hết, cũng có thể dùng hoa mới thay vào."

Bạch Vi cười híp mắt nói. Hai người liếc nhau một cái, không còn sự lúng túng như vừa rồi.

Bên trong lãng hoa có tất cả là hai mươi mấy bông hoa, cô bé bán mỗi bông một xu, mua ba bông trở lên thì sẽ được tặng một bông, cô bé đưa tay ra tính một chút rồi nói: "Anh trai, tổng cộng là hai mươi xu. Anh mua nhiều như vậy thì cũng không thể nào cầm được, em tặng cho hai người chiếc giỏ."

Lục Tư Đình sờ lên túi áo, lấy ra chút tiền lẻ, nhưng mà lại không có mấy tiền lẻ.

Sau khi cô bé nhận tiền thì đưa ra chỗ sáng nhìn vào, chợt phát hiện đây là một tờ tiền giấy 2 tệ.