Có đôi khi Lục Nhã Huệ nũng niu không muốn thu dọn, Bạch Vi lập tức tách hai anh em ra, để anh trai tự dọn đồ của mình, còn đồ chơi của em gái sẽ được để ở một bên.
Lục Nhã Huệ nhìn thấy đồ chơi của mình như vậy thì cuối cùng vẫn chạy thu dọn đồ chơi.
Đến khi hai tuổi, mấy đứa bé đã mọc thêm mấy chiếc răng, bọn nhỏ đã có thể ăn cơm.
Lúc Lục Tư Đình nấu cơm, anh sẽ nấu riêng, phần ăn của mấy đứa bé sẽ mềm hơn, dễ tiêu hoá, đa số là món thanh đạm.
Hầu như những đứa bé ở tuổi này đều được người lớn bón cho ăn, nhưng mà Bạch Vi lại khăng khăng không.
Bạch Vi chuẩn bị thức ăn cho hai đứa, lại đeo yếm nhỏ cho hai đứa bé, sau đó sẽ để bọn nhỏ tự ngồi ghế ăn cơm.
Bạch Vi phụ trách gắp đồ ăn bọn nhỏ chỉ vào trong đĩa nhỏ, sau đó để chính bọn nhỏ tự dùng thìa ăn.
Lúc mới bắt đầu, hai đứa bé còn chưa thuần thục, vừa cầm lấy thìa thì đã bị rơi, Lục Nhã Huệ còn vụng trộm lấy tay trực tiếp nắm cơm ăn.
Bạch Vi liền kiên nhẫn dạy bọn nhỏ nên cầm thìa ăn như thế nào.
Hai đứa nhỏ mệt mỏi, không muốn ăn, Bạch Vi lấy ra một chiếc kẹo như làm ảo thuật, nói: "Ăn cơm xong thì các con sẽ có thưởng, bánh kẹo đẹp như vậy, ai sẽ là người được ăn đây?"
Hai đứa bé ngơ ngác nhìn, bỗng nhiên cầm thìa lên, cố gắng ăn cơm của mình.
Cuối cùng, Bạch Vi thưởng cho mỗi đứa một chiếc kẹo.
Rất nhanh, mấy đứa nhỏ lên 3 tuổi.
Công việc kinh doanh của Bạch Vi tốt hơn, cửa hàng trông có vẻ hơi bé, thường xuyên có khách hàng tới nhưng không vào được bên trong.
Bạch Vi đã tìm kiếm trên con phố này vài ngày, cuối cùng quyết định thuê thêm một cửa hàng ở gân cửa hàng bán quần áo của Bạch Tường VI.
Bạch Tường Vi làm ăn rất lớn, cô ấy cũng đã thuê rất nhiều cửa hàng lớn, trực tiếp tách đồ nam nữ riêng, nhân viên trong cửa hàng cũng tăng thêm mấy người.
Cửa hàng thứ hai của Bạch Vi ở gần đây, như vậy thì sau này hai cửa hàng có hoạt động gì thì khách hàng cũng không cần đi quá xa.
Trong cửa hàng này, Bạch Vi để một nửa là số trang sức phối với quần áo, còn lại là những món đồ trang sức được bán chạy, mỗi loại có một ít.
Đồng thời, Bạch Vi lại tuyển thêm ba nhân viên cho cửa hàng, trong đó có một người là người quen của chị Thôi, là con gái của em gái họ cô ấy, tên là Phương Viên Viên, sau khi tốt nghiệp cấp 2 thì làm công nhân trong nhà máy, rất khéo tay.
Ba nhân viên trong cửa hàng mới được đào tạo một tuần, sau đó Bạch Vi đưa Phương Viên Viên cùng một người khác đến cửa hàng mới.
Sau khi mở cửa hàng này, làm hoạt động trong ba ngày, giảm 22%, hấp dẫn rất nhiều người, mấy ngày nay vô cùng bận rộn.
Ngày nào Bạch Vi cũng đến hai cửa hàng xem một chút, nếu Thẩm Quyên không có chuyện øgì làm thì sẽ xem nơi nào vội hơn để tới giúp, thỉnh thoảng còn trông mấy đứa bé giúp con gái.
Hôm nay Thẩm Quyên mua rất nhiều thứ, đến chỗ Bạch Vi trông mấy đứa bé.
Lục Tư Đình nấu một bữa trưa thịnh soạn, Bạch Vi nhàn rỗi không chuyện øì làm.
Đã lâu như vậy rồi, tay nghề nấu cơm của Bạch Vi vẫn giống như lúc trước, nhiều lắm là cô sẽ ở trong phòng bếp rửa rau, hoặc dựa theo chỉ thị của Lục Tư Đình để pha nước sốt.
Trong phòng bếp rất nóng, Lục Tư Đình nói: "Em đi giúp mẹ trông mấy đứa nhỏ äi, cứ để anh là được, lát nữa là xong rồi."
Bạch Vi thấy đồ ăn cũng đã được chuẩn bị gần xong, có vẻ như không cần mình làm gì nữa thì rửa tay đi ra ngoài. Lục Thiên Due cùng Lục Nhã Huệ đang chơi ở bên ngoài, Thẩm Quyên cầm bình sữa chuẩn bị đi qua, muốn để bọn nhỏ uống nước.
Bạch Vi vừa định gọi hai đứa bé đi vào rửa tay thì thấy Lục Nhã Huệ bị ngã.
Cơ thể nho nhỏ nằm rạp trên mặt đất, có vẻ như cô bé bị ngã đến ngơ ngác, còn chưa phản ứng kịp, sau khi nhìn thấy Thẩm Quyên thì đột nhiên há mồm gào khóc.