Hoàng Nguyệt Nha đi lấy nước, vừa mới đi về tới thì đã nghe thấy tiếng khóc, vội vàng đi vào ôm đứa bé ra dỗ.
Đúng là đứa nhỏ mới sinh không được đẹp cho lắm, nhìn có chút đáng ghét cũng là chuyện bình thường, cũng giống Bạch Vi vào lúc đó, ban đầu cô còn hoài nghi không biết có phải con mình đã bị đánh tráo rồi hay không, nhưng bây giờ lại rất yêu thương bọn nhỏ.
Hoàng Nguyệt Nha dỗ cháu ngoại xong thì dạy dỗ Lục Tư Dĩnh: "Không phải nói con nằm ở trên giường sao, tại sao lại xuống rồi? Đừng y vào thân thể khỏe mạnh mà không coi may chuyện này ra gì, mau nằm xuống!"
Lục Tư Dĩnh nhíu nhíu mày, cuối cùng vẫn nằm lên trên giường.
Trác Tư Thành đi mua cháo dễ tiêu hóa rất nhanh, sau khi chào hỏi xong thì để Lục Tư Dĩnh ăn trước.
Cơ thể của Lục Tư Dĩnh khỏe mạnh, sáng ngày hôm sau làm kiểm tra một chút xong thì cả nhà lập tức đưa mẹ con họ về nhà.
Lúc ban đầu, Lục Tư Dĩnh thật sự không muốn ôm đứa nhỏ, bởi vì quá xấu.
Nhưng mà sau khi ra tháng, khi đứa nhỏ lớn hơn, nhìn trắng nõn dễ thương, đôi mắt to rất linh hoạt, thanh tịnh như nước khiến cho ai cũng thấy thích.
Lục Tư Dĩnh lay tay đâm đâm vào khuôn mặt con gái, đứa bé liền nhếch môi, nhìn cô ấy rồi cười.
Lục Tư Dĩnh khẽ giật mình, đột nhiên cảm thấy, có con cũng không phải chuyện không tốt.
Khi cô ấy sắp ra tháng, Bạch Vi đến thăm, cô nhìn thấy Lục Tư Dĩnh ôm con gái mình không buông tay, cho dù có đi đâu thì cũng phải ôm theo.
"Con gái chị thật xinh, thật xinh đẹp, không có cô bé nào xinh hơn con gái của chị." Lục Tư Dĩnh nghĩ nghĩ, có lẽ là nghĩ đến chuyện gì đó, lại nói: "Không tính cháu gái nhỏ của chị, con bé cũng rất đẹp.”
"Nhưng mà, cho dù con gái chị dễ thương thì hy vọng sau này khi con bé lớn lên thì sẽ thục nữ một chút, tuyệt đối không nên giống như chị, vậy thì quá không lịch sự."
Sau khi Lục Tư Dĩnh có con thì bắt đầu nói nhiều hơn lúc trước, hơn nữa có vẻ cô ấy đang rất lo cho tính cách của con gái, cứ hai ngày là sẽ nói thầm một lần.
Trác Tư Thành bưng một bát canh bồi bổ lên, thấy Lục Tư Dĩnh lại xuống giường thì bất đắc dĩ nói: "Tiểu Dĩnh, tại sao em lại xuống giường, mặc dù tố chất cơ thể của em tốt nhưng mà không được làm loạn suốt ngày như vậy. Em đã quên lời của mẹ rồi sao, nếu cứ như vậy thì sau này sẽ bị bệnh."
Lục Tư Dĩnh là người không ngồi yên được, cho dù đang trong thời gian ở cữ thì cô ấy cũng bồn chồn, Trác Tư Thành còn xin nghỉ ở nhà để chăm sóc mẹ con họ, nhìn cô ấy không ngoan ngoãn ở cữ thì ngày nào cũng căn dặn.
Hoàng Nguyệt Nha cũng cách hai ngày tới một chuyến, lúc mới bắt đầu thì còn ở lại nhà họ Trác Vài ngày.
Về sau, bà ấy cũng phát hiện con gái không ngồi yên một chỗ được, sau cùng không nhịn được thì bà ấy mới đến nói chuyện với con gái.
Lục Tư Dĩnh có chút im lặng, cô không thể tin được, mình đã là người sắp 30 tuổi còn bị mẹ dạy dỗ, giống như đang dạy dỗ mấy đứa nhỏ.
May mắn đây là trong nhà, không có người ngoài, Trác Tư Thành còn tránh đi lúc bọn họ nói chuyện trời đất, nếu không thì cô ấy sẽ rất mất mặt.
Sau khi sang tháng, vào một ngày, Bạch Vi đưa hai đứa con của mình đến chào hỏi.
Lục Thiên Duệ cùng Lục Nhã Huệ đã một tuổi rưỡi, cũng đã biết đi đường, mặc dù thỉnh thoảng còn chưa vững nhưng mà lúc đi ở dưới đất thì rất nhanh.
Đây là lần đầu Lục Thiên Duệ cùng Lục Nhã Huệ đến nhà họ Trác, vừa vào cửa thì đã bị đủ mọi thứ xung quanh hấp dẫn. Nhưng mà rất nhanh, trong mắt của bọn ho cũng chỉ còn lại bảo bối ở trên giường.
Đây là lần đầu tiên bọn nhỏ thấy còn có người bé hơn cả mình cho nên vô cùng tò mò, nhìn chằm chằm vào đứa bé.
"Em... gái..."
"Em gái... dậy... đi..."