Hai người họ cũng không cân nhắc lâu mà lập tức đồng ý, thu dọn chút quần áo đi đến nhà họ Lục.
Lúc ăn cơm tất niên, người một nhà ồn ào vui vẻ, nhưng mà Lục Tư Đình cùng Bạch Vi không có mặt cho nên vẫn luôn cảm thấy thiếu gì đó.
Bây giờ hai người trở về, cuối cùng người một nhà cũng ngồi xuống với nhau, ăn một bữa bữa cơm đoàn viên.
Ngày hôm sau.
Bạch Vi cùng Lục Tư Đình đưa mấy đứa nhỏ cùng với chút đồ trở về nhà mẹ đẻ.
Không ngoài dự định, Bạch Diệu Thiên lại lôi kéo Lục Tư Đình uống rượu, mãi đến khi uống say đi ngủ rồi mới thôi.
Sau khi hai đứa bé ăn no thì Bạch Vi dỗ dành bọn nhỏ ngủ, sau đó ngồi trong phòng nói chuyện phiếm cùng Thẩm Quyên.
Kể chuyện từ lúc bắt đầu đi du lịch tới bọn họ đã đi những đâu, mua những gì, nhìn thấy phong cảnh địa hình, phong cảnh văn hóa, nói hết mấy tiếng, mãi đến khi bọn nhỏ tỉnh ngủ thì mới thỏa mãn dừng lại.
Thẩm Quyên liền ngồi ở chỗ đó, khóe miệng mỉm cười, nhẹ nhàng nhìn con gái của mình.
Ở nhà họ Bạch một đêm, ngày hôm sau khi trở về thì họ lại bị Thẩm Quyên cùng Bạch Diệu Thiên lấp đầy cốp.
Ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày, qua mười lăm thì Bạch Vi chuẩn bị mở cửa hàng.
Khi cửa hàng được mở lại, chị Thôi đi làm lại, Lục Tư Dĩnh không chịu ngồi yên, cũng quay trở lại.
Bụng của cô ấy dần dần lộ rõ, Bạch Vi cũng đưa ghế dựa cho mình cho Lục Tư Dĩnh, bảo cô ấy ngồi đó nghỉ ngơi nếu không có việc gì.
Phần lớn thời gian Lục Tư Dĩnh đều không ngồi, cô ấy đến cửa hàng trang sức vì muốn làm chút việc gì đó, nếu cứ ngồi đó thì chẳng khác gì ở nhà.
Trong khoảng thời gian ăn tết, cô ấy đã ở nhà nhịn gần chết, cái này cũng không cho phép cái kia cũng không được, cô ấy đã sớm muốn đi làm.
Chỉ có điều, mới ở cửa hàng trang sức được mấy tháng thì Lục Tư Dĩnh liền bị Trác Tư Thành gọi trở về.
Không phải bởi vì chuyện gì mà cô ấy cũng đã sắp được 9 tháng, cũng sắp sinh con.
Ngày sinh bác sĩ dự tính là một tháng sau, Lục Tư Dĩnh không muốn đi bệnh viện sớm như vậy cho nên ngày nào cũng đi tản bộ ở hoa viên của công quán.
Trác Tư Thành lo lắng cho nên cũng viết báo cáo lên nhà trường, sau này chỉ cân cậu ay không có lớp thì sẽ được tan làm sớm, có thể mang việc về nhà làm.
Vào tháng sáu, bụng của Lục Tư Dĩnh đã rất lớn, cũng chỉ còn 1 tuần nữa là đến ngày dự sinh, Trác Tư Thành lo lắng, dù có nói gì thì cũng phải đưa Lục Tư Dĩnh đến bệnh viện ở.
Lục Tư Dĩnh xem xét, thấy hốc mắt Trác Tư Thành hồng hồng, cô ấy cảm thấy nếu như mình còn từ chối thì cậu ấy có thể sẽ khóc lên, Lục Tư Dĩnh không có cách nào, chỉ có thể thu dọn đồ đạc để Trác Tư Thành đưa mình đến bệnh viện.
Ở trong bệnh viện hai ngày, đến ngày thứ ba thì Lục Tư Dĩnh sinh con.
Có lẽ là do tố chất cơ thể tốt, trong lúc mang thai cũng thường xuyên rèn luyện cho nên cô ấy sinh rất nhanh, từ lúc đi vào đến lúc đi ra cũng chỉ có bốn mươi phút.
Y tá ôm đứa nhỏ vui vẻ nói: "Chúc mừng chúc mừng, mẹ con đều bình an."
Là một cô công chúa, sáu cân hai lạng, vô cùng khỏe mạnh.
Sau khi biết được tin tức này thì cả nhà đều rất vui vẻ, Bạch Vi cũng đi về nhà thật sớm ngày đó, cùng Lục Tư Đình đến bệnh viện thăm hỏi.
Lúc Bạch Vi vừa sinh con xong, cô cảm thấy rất đau, cũng không thể xoay người được.
Nhưng mà, Lục Tư Dĩnh sinh con vào lúc hai giờ chiêu, Bạch Vi cùng Lục Tu Đình mua vài thứ, lúc đến bệnh viện là 5:00, vậy mà đã thấy Lục Tư Dĩnh xuống giường.
Bạch Vi: "..."
Lục Tư Dĩnh vui vẻ chào hỏi: "Mãy đứa tới rồi sao, có muốn nhìn con của chị một chút không, nhưng mà có chút xấu, mấy đứa phải chuẩn bị tỉnh thần."
Cũng không biết có phải nghe thấy lời của mẹ nói mình xấu hay không mà đứa nhỏ đang ở trong nôi lập tức khóc lên làm cho Lục Tư Dĩnh đau cả đầu.