"Vậy mà còn phải kiên nhẫn với cuộc sống như vậy trong gần một năm!"
Mười tháng hoài thai cộng thêm thời gian ở cữ, không phải là sẽ phải ăn kiêng một năm sao.
Từ trước đến nay, cô ấy là người không rượu không vui, lúc gặp mặt, lúc ăn cơm, ngày lễ ngày tết khi tất cả mọi người tụ họp với nhau, nơi nào uống rượu thì nơi đó liền có cô ấy.
Nhưng bây giờ thì sao, đột nhiên nói cho cô ấy biết mình không thể uống rượu một chút.
Lục Tư Dĩnh vừa nghĩ đến đây thì đã cảm thấy da đầu tê dại, một năm không thể uống rượu, quả thực là muốn mạng của cô ấy.
Giữa trưa này cũng không có nhiều người ở bên ngoài. Trác Tư Thành nhìn chung quanh không thấy người nào thì ôm lấy Lục Tư Dĩnh, hôn lên trán cô ấy một cái.
"Ngoan, đừng nóng giận, khuya về nhà anh sẽ cho em ăn ngon.”
"Anh phải đi làm trước, hai ngày nữa là cuối tuần, chúng ta sẽ đi ra ngoài chơi hai ngày."
Trác Tư Thành còn phải đi đến trường, sau khi chào tạm biệt Lục Tư Dĩnh thì lập tức lái xe đi đến trường. Có lẽ là đã tâm sự cùng Trác Tư Thành cho nên tâm trạng của cô ấy tốt lên không ít, Lục Tư Dĩnh cũng không còn nghĩ về rượu.
Khuya về nhà, quả nhiên là Trác Tư Thành đã mua không ít đồ ăn ngon.
Cái gì mà bánh quy xốp, hoa quế mật, kẹo đường đỏ, còn có rất nhiều món ăn vặt khác.
"Ngày mai lúc đến cửa hàng của em dâu thì em hãy mang một ít đi qua, lúc buồn chán cũng có thể ăn chút."
Trác Tư Thành đặt đồ lên trên bàn, sau đó đeo tạp đề xuống bếp nấu cơm.
Trước đó thật ra Lục Tư Dĩnh không thích ăn ngọt như vậy, nhưng mà từ sau khi mang thai, cũng không biết tại sao mà cứ hai ngày là cô ấy lại muốn ăn chút đồ ngọt.
Mấy ngày nay Lục Tư Dĩnh rất dễ đói, ăn một chút rồi xuống bếp hỗ trợ.
Mặc dù mọi người đều nói mang thai có chút khổ cực, nhưng mà Lục Tư Dĩnh chỉ cảm thấy chua xót vì phải ăn kiêng.
Cuối tuần, Trác Tư Thành không phải lên lớp, liền dẫn Lục Tư Dĩnh đi chơi, hai người đi leo một ngọn núi không lớn không nhỏ.
Lúc trước Lục Tư Dĩnh huấn luyện ở trong bội đội, ngày nào cũng tiêu hao rất nhiều thể lực, bây giờ lại ở trong cửa hàng trang sức mỗi ngày, cũng không có gì để vận động. Cũng đúng lúc tối nào Trác Tư Thành cũng đi vận động, cậu ấy cũng đang xem xét xem nên rèn luyện như thế nào, cho nên đã quyết định đi leo núi.
Chỉ tiếc, leo đến một nửa thì không chịu nổi nữa.
Lục Tư Dĩnh vẫn chưa thỏa mãn, nhưng cũng không nói gì, hai người nghỉ ngơi một chút rồi đi xuống núi.
Buổi chiều bọn họ lại đến rạp chiếu phim xem phim điện ảnh, buổi tối cũng ăn cơm ở ngoài xong thì mới đi về nhà.
Hai người đi một ngày, Trác Tư Thành mệt thở hồng hộc, Lục Tư Dĩnh lại rất vui vẻ.
Sau khi đổ mồ hôi vì vận động thì họ đi tắm rửa rồi lên giường ngủ, không phải nói cũng biết thư thái như thế nào.
Ban ngày Lục Tư Dĩnh tiếp tục đến cửa hàng hỗ trợ, sau khi nhìn Bạch Vi làm đồ trang sức một khoảng thời gian, cô ấy cũng có thể bắt đầu làm chiếc vòng tay đơn giản nhất mặc dù rất khó khăn.
Chỉ có điều nhìn vào chiếc vòng tay có rút thảm của cô ấy thì biết có lẽ là sẽ không án được.
Rất nhanh đã đến hoạt động Quốc Khánh tháng 10, ngày 1 tháng 10 là ngày bận nhất hàng năm, còn có cả ngày tết.
Bạch Vi chuẩn bị không ít đồ trang sức mới, bày bán vào ngày này. Trong mấy ngày này công việc làm ăn cực kỳ phát đạt, khách hàng cũng rất nhiều, Lục Tư Dĩnh ở quầy hàng nhận tiền, ngày nào cũng uống mấy cốc nước lớn.
Sau khi hết mấy ngày này thì Bạch Vi liền bảo Lục Tư Dĩnh đi về nghỉ hai ngày.
Lục Tư Dĩnh cũng cảm thấy trong khoảng thời gian này thường xuyên buồn ngủ, sau khi ở nhà ngủ hai ngày thì lại đến cửa hàng của Bạch Vi hỗ trợ.
Lúc đến tháng 11, cũng là thời điểm Lục Thiên Duệ cùng Lục Nhã Huệ tuổi một tròn.