Lục Tư Dĩnh có thai, Trác Tư Thành cùng người nhà họ Lục, Bạch Vi cùng Thẩm Quyên đều rất lo lắng, nhưng mà có vẻ như chính cô ấy còn không để ý.
Mãi đến cuối tháng chín, thời tiết oi bức, mặc dù trong tiệm mở hai chiếc quạt, nhưng chỉ cần đi ra chỗ không có quạt thì sẽ thấy rất nóng.
Vào lúc ăn cơm trưa, không biết Lục Tư Dĩnh lấy ở đâu ra một chai bia, tạch một cái liền mở nắp ra.
Bạch Vi cũng ngơ ngác, mắt thấy cô ấy muốn uống thì vội vàng nói: "Dừng lại! Chị à, chị đang làm øì thế?"
Người mang thai còn muốn uống rượu, không phải Lục Tư Dĩnh đã quên là mình mang thai rồi chứ, đứa nhỏ cũng đã được hai tháng!
Lục Tư Dĩnh sửng sốt một chút, không biết tại sao Bạch Vi lại phản ứng lớn như thế, chẳng lẽ là bởi vì mình uống rượu mà không chia cho em ấy sao?
Gãi đầu một cái, Lục Tư Dĩnh lại lấy ra một lon bia ở phía sau, nói: "Đến đây đi, ngồi xuống để uống cùng nhau."
Bạch Vi che ngực, yếu ớt nói: "Chị à, phụ nữ mang thai không được uống rượu!"
Lục Tư Dĩnh trợn to hai mắt.
Vì sao, dựa vào cái gì mà người mang thai không thể uống rượu?
Cô ấy cẩn thận hồi tưởng, lần trước đi bệnh viện rõ ràng là bác sĩ không nhắc đến, cho nên chắc chắn là người mang thai có thể uống rượu, chỉ có điều do Bạch Vi không biết uống cho nên mới nghĩ là người mang thai không được uống sao.
Lục Tư Dĩnh uống một ngụm bia, lơ đễnh nói: "Cái này có là gì, dù sao thì bác sĩ cũng không nhắc đến, chắc chắn là có thể, em cứ xem như mình chưa nhìn thấy là được."
Ai ngờ, Bạch Vi trực tiếp đoạt lấy bia.
"Không được, chị à, chị thực sự không thể uống rượu."
Bạch Vi vô cùng kiên định, giấu bia ra sau lưng, kiên trì không để cô ấy uống.
Lục Tư Dĩnh không thể làm gì khác hơn là lưu luyến không rời nhìn tay của Bạch Vi, sau đó cúi đầu xuống ăn cơm, chỉ là vẫn không đứng đắn mà nhỏ giọng nói: "Bác sĩ nói muốn ăn cái gì cũng được, nhưng mà nên ăn ít một chút, chị cũng đâu có uống nhiều, dù sao thì bác sĩ cũng không nói, chắc chắn là có thể."
Bạch Vi thật sự cảm thấy bất lực.
Phản ứng này của Lục Tư Dĩnh thật sự giống mấy đứa trẻ, sau khi đã nhận định chuyện gì thì nhất định không thể thay đổi được.
Bạch Vi là không quản được cô ấy, nhưng cô biết, có người có thể quản được.
Đến 1h30, Trác Tư Thành ở nhà ăn cơm xong thì đi đến trường học, lúc đi ngang qua đây thì có dừng lại xem một chút, nói chuyện vài câu.
Đến khi đôi vợ chồng trẻ này nói chuyện xong, Trác Tư Thành chuẩn bị rời đi thì Bạch Vi liền vội vàng đi tới, nói chuyện ngày hôm nay ra.
Giống như là bị đâm thọc, Lục Tư Dĩnh có chút chột dạ, cũng có chút không dám nhìn Trác Tư Thành.
"Cảm ơn." Trác Tư Thành cười cười.
Bạch Vi nói dứt lời thì lập tức đi vào, sau đó bí mật quan sát bọn họ.
"Thật ra em cũng không uống bao nhiêu, giữa trưa mới chỉ uống một hớp nhỏ thì Vi Vi đã cầm mất chai bia của em." Lục Tư Dĩnh giải thích nói.
Trác Tư Thành thở dài, nói: "Tiểu Dĩnh, mặc dù bác sĩ chưa hề nói, nhưng mà đúng là phụ nữ có thai không thể uống rượu."
Uống rượu sẽ ảnh hưởng đến thai nhi ở trong bụng, nếu nghiêm trọng thì có thể sẽ khiến đứa nhỏ gặp chuyện.
Từ lúc mang thai đến bây giờ, Lục Tư Dĩnh cố gắng không ít chuyện, bao gồm cả chuyện ăn cơm ăn trái cây, lân nào cô ấy cũng ăn ít đi một chút, nhất là hoa quả, cô ấy cũng không dám ăn nhiều.
Còn về chuyện uống rượu, đúng thật là lúc trước Lục Tư Dĩnh không biết.
Bác sĩ nghĩ rằng bọn họ biết, Hoàng Nguyệt Nha cùng Trác Tư Thành cũng cho rằng cô ay biết, nhưng mà đây là lần đầu Lục Tư Dĩnh mang thai, làm sao biết nhiều như vậy.
Suy nghĩ về khoảng thời gian này, bản thân cô ấy đã ăn kiêng, muốn ăn gì cũng không được ăn nhiều, Lục Tư Dĩnh đột nhiên cảm thấy có chút bực bội, im lặng nói: "Bây giờ em mới mang thai được hai tháng mà đã phải bắt đầu ăn kiêng, cái này không thể ăn cái kia cũng không thể ăn."