[Thập Niên 80] Xem Mắt Nhầm, Tôi Đã Kết Hôn Với Sĩ Quan Mạnh Nhất

Chương 283: Vì Sao, Dựa Vào Cái Gì Mà Người Mang Thai Không Thể Uống Rượu? (1)




Hoàng Nguyệt Nha khuyên nhủ: "Con gái à, nghe lời của ba còn đi, phụ nữ mang thai không phải việc nhỏ, phải thật cẩn thận tránh mệt mỏi, cho dù sức khỏe của con có tốt, rèn luyện từ nhỏ thì cũng không thể tùy tiện vào lúc này được."

Mấy ngày nay Lục Tư Dĩnh cũng không ăn được cái gì, đã nôn hết, Hoàng Nguyệt Nha cũng biết chuyện này.

Nghe mẹ nhẹ nhàng lải nhải, Lục Tư Dĩnh thở đài một hơi, không thể làm gì khác hơn là đồng ý.

Lần này, ngày nào Lục Tư Dĩnh cũng ở nhà.

Ban ngày, Trác Tư Thành đi đến trường, giữa trưa về nhà bồi Lục Tư Dĩnh ăn bữa cơm, 2:00 chiều còn phải đến trường, 6h tối mới về nhà.

Trong hai ngày đầu, Lục Tư Dĩnh ở trong nhà dọn dẹp phòng một chút, xem phim điện ảnh, chơi mấy trò chơi.

Nhưng mà một tuần sau, Lục Tư Dĩnh hoàn toàn cảm thấy chán nản, nằm trên ghế sa lon không có việc gì.

Trước đó ở trong bộ đội thì rất bận rộn, Lục Tư Dĩnh thỉnh thoảng còn suy nghĩ, nếu như về sau mình được nghỉ hưu thì nhất định sẽ đi du sơn ngoan thuy cam thay that thu vi.

Bây giờ thì sao chứ, trạng thái nửa về hưu sao?

Mấu chốt là bây giờ cô ấy quá nhàm chán, căn bản là không biết nên làm cái gì.

Buổi chiều ngày nọ, Trác Tư Thành đi đến trường xong thì Lục Tư Dĩnh đứng ở ngoài ban công một lúc, đột nhiên trở về phòng thay bộ quần áo, sau đó đi ra ngoài.

Cô ấy trực tiếp đi đến cửa hàng trang sức của Bạch Vi.

Bây giờ cả nhà đều biết Lục Tư Dĩnh mang thai, Bạch Vi cũng biết, lúc nhìn thấy thì cô còn hơi kinh ngạc.

"Ngày nào chị cũng ở nhà nên quá nhàm chán, không bằng chị đến cửa hàng của em hỗ trợ, chị cũng không cần tiền công."

Lục Tư Dĩnh chua xót nói.

Trước đây lúc Bạch Vi mang thai, cô cũng chỉ đến cửa hàng trang sức để giúp đỡ chút, sau này đến khi bụng lớn thì cô mới không đến cửa hàng trang sức nữa.

Tốt xấu gì thì cô cũng có thể ở nhà làm chút đồ trang sức nhưng Lục Tư Dĩnh thì thảm rồi, nếu Trác Tư Thành đi làm thì không phải cô ấy sẽ phải ở nhà một mình sao.

Lục Tư Dĩnh lại là loại người không chịu được việc ở không, nhịn được một tuần thì đã được xem là cực hạn.

Bạch Vi không nhịn được cười một tiếng: "Được rồi, chị muốn đến thì cứ đến thôi, trong cửa hàng của em có nhiều người, nếu chán quá thì cũng có thể nói chuyện."

Ngoại trừ phải chú ý đến cơ thể khỏe mạnh của phụ nữ có thai thì cũng phải chú ý đến cảm xúc của họ, thường xuyên ở một mình thì cũng không tốt lắm, dù sao thì cửa hàng trang sức của cô cũng không có việc gì tốn thể lực, để Lục Tư Dĩnh tới thì cũng không sao.

Lúc này Lục Tư Dĩnh mới vui vẻ.

Cô ấy thực sự không có chuyện để làm, nhưng mà lại không được phép đến khu bộ đội, nếu không thì cũng sẽ không đến làm phiền Bạch Vi.

Chỉ có điều, cô ấy không biết làm đồ trang sức, ngay cả loại đơn giản nhất cũng không biết làm, thế là không thể làm gì khác hơn là đứng ở quầy hàng nhận tiền.

Lục Tư Dĩnh không cần tiền công, Bạch Vi liền bảo cô ấy ở lại ăn cơm trưa.

Lục Tư Dĩnh là người phụ nữ có thai, theo lý mà nói thì phải quản lý việc ăn uống thật chặt chẽ.

Lúc Bạch Vi đi mua cơm cho Lục Tư Dĩnh thì cô sẽ đến nhà hàng lớn, mua cơm trưa ngon.

Nhưng là bởi vì Trác Tư Thành sẽ về nhà ăn cơm trưa cho nên thỉnh thoảng Lục Tư Dĩnh cũng sẽ về nhà. Trong tiệm có nhiều người, Thẩm Quyên cũng không cần phải trông coi cửa hàng cả ngày, sau khi biết Lục Tư Dĩnh mang thai thì Thẩm Quyên sẽ mang thêm phần cơm cho cô ấy nếu như cô ấy không về nhà.

Biết lượng cơm của cô ấy lớn, cho nên bà cũng mang một phần cơm trưa lớn tới.

Thẩm Quyên có tay nghề rất tốt, lần nào Lục Tư Dĩnh cũng ăn sạch sẽ, nói ngọt khen Thẩm Quyên có tay nghề tốt.