Bạch Vi không thể làm gì khác hơn, nói: "Bên ngoài trời đã tối rồi, nếu còn không ngủ thì bà lang ở bên ngoài sẽ đến bắt các con."
Đáng tiếc là cả hai bảo bối nhỏ đều không biết Bạch Vi đang nói cái gì, vẫn nhìn chằm chằm Bạch Vi như cũ, lại còn cười cười.
Bạch Vi không thể nhịn được nữa, nghiêm túc thấp giọng nói: "Nếu bảo bảo không nghe lời đi ngủ thì mẹ sẽ đánh vào cái mông nhỏ."
Lần này thì bọn nhỏ lại nghe hiểu, chỉ có điều vẫn còn nũng nịu, ôm lấy cánh tay Bạch Vi, bộ dáng như vẫn chưa muốn đi ngủ.
Bạch Vi không thể làm gì khác hơn là đánh vào mông nhỏ của mấy đứa bé hai cái, cũng không đau, cô chỉ giữ mặt lạnh nhìn bọn nhỏ.
Hai đứa nhóc tủi thân bĩu môi, nhưng mà hình như mẹ đã tức giận, cho nên bọn nhỏ liền nhắm mắt lại, không bao lâu liền ngủ mất.
Vốn chính đã cảm thấy buồn ngủ, chỉ có điều nghe Bạch Vi hát khúc hát ru cho nên không muốn đi ngủ, còn muốn chơi một hồi nữa, Bạch Vi không quen, cô nhất định phải đi ngủ.
Lục Tư Đình ngay ở bên cạnh nhìn xem, nhìn hai đứa bé đều đã ngủ thì thấp giọng nói: "Gần đây có mệt hay không?” "Còn ổn, vừa nghĩ ve tới nhà liên có thể nhìn thấy bọn nhỏ thì em không còn cảm thấy mệt."
Bây giờ Bạch Vi con phải chăm sóc hai đứa nhỏ, trước đó khi chưa có con, cô một lòng hướng về cửa hàng trang sức, từ nhập hàng, chế tác, tiêu thụ, tất cả đều do một mình cô làm, lại còn cảm thấy rất vui vẻ.
Bây giờ trong tiệm có nhân viên cửa hàng, còn có mẹ giúp, nhưng họ cũng chỉ có thể giúp cô làm một số chuyện, nếu như chuyện gấp thì vẫn phải để Bạch Vi tự mình tới.
Lại thêm mấy đứa nhỏ, lúc bận thì thôi, nếu như có thời gian thì Bạch Vi không nhịn được mà nhớ đến các con.
Chỉ có thể nói là mệt mỏi, nhưng cũng rất vui.
Mấy ngày nay Lục Tư Đình có một suy nghĩ, anh lập tức bàn bạc với cô: "Lúc trước kết hôn quá vội vàng, hơn nữa trong ngày nghỉ cưới thì chúng ta cũng không đi hưởng tuần trăng mặt, không bằng chờ mấy đứa nhỏ lớn một chút thì anh sẽ xin nghỉ, chúng ta đi du lịch, coi như là tuần trăng mật."
Du lịch, giải sầu, lúc nào cũng bận rộn di làm và chăm sóc mấy đứa nhỏ, đúng thật là khiến người ta cảm thấy mệt mỏi đến choáng váng.
Trước đây khi hai người kết hôn, bởi vì tương đối vội vã cho nên chỉ chuẩn bị trong một tháng, mặc dù coi như không thiếu gì cả, nhưng mà bây giờ khi nghĩ lại, nhất là sau khi Trác Tư Thành cùng Lục Tư Dĩnh tổ chức hôn lễ xong thì Lục Tư Đình luôn cảm thấy có chút tủi thân cho Bạch Vi.
Chờ mấy đứa nhỏ lớn hơn một chút thì Lục Tư Đình sẽ xin phép nghỉ, gửi mấy đứa nhỏ cho ba mẹ một thời gian để dẫn Bạch Vi đi ra ngoài chơi.
Bạch Vi cảm thấy đề nghị này rất không tệ, lúc trước hai người bọn họ kết hôn có chút vội vàng, ngay cả tuần trăng mật cũng không đi.
Nhưng mà bây giờ mấy đứa bé còn nhỏ, không thể rời bỏ mẹ, đợi một thời gian nữa khi mấy đứa nhỏ lớn hơn một chút, có thể dứt sữa thì họ cũng có thể đi hưởng tuần trăng mật.
Hai năm này chính là thời cơ tốt để kiếm tiền, vẫn nên đi kiếm nhiều tiền một chút, mua mấy căn nhà vào tay, như vậy thì chờ mấy năm nữa, Bạch Vi có thể hoàn toàn nằm ngửa, nửa đời sau cũng không lo ăn uống.
Bạch Vi suy tư một hồi, nói: "Được, vậy thì chờ hai đứa bé dứt sữa thì chúng ta sẽ đi."
Thời điểm hai đứa nhỏ dứt sữa cũng là lúc hai đứa được một tuổi, nhưng mà cũng có một số người cảm thấy sữa mẹ có dinh dưỡng cho nên sẽ để đến hai tuổi, cũng có ít người không đủ sữa mẹ cho nên cũng chỉ có thể cho con uống sữa bột vào tháng thứ hai.
Tất cả đều phụ thuộc vào tình hình.
Trẻ nhỏ một tuổi cũng đã bắt đầu mọc răng, cũng có thể thử lẫy một chút, lúc này phù hợp để dứt sữa. Bạch Vi suy nghĩ, nhanh chóng ngủ thiếp đi.