[Thập Niên 80] Xem Mắt Nhầm, Tôi Đã Kết Hôn Với Sĩ Quan Mạnh Nhất

Chương 280: Nếu Bảo Bảo Không Nghe Lời Đi Ngủ Thì Mẹ Sẽ Đánh Cái Mông Nhỏ (2)




Bạch Vi nghe thấy tiếng gọi thì sờ lên gương mặt của con gái sau đó liền đi ăn cơm.

Lục Tư Đình uống chén nước, sau đó ngồi xuống bên cạnh cái nôi.

Hai đứa nhỏ chảy dãi ròng ròng, thấy có người ngồi lại đây thì nhao nhao nhìn sang, ngơ ngác, nhìn vô cùng đáng yêu.

Lục Tư Đình cảm thấy vui vẻ, không nhịn được mà bóp bóp gương mặt nhỏ của bọn trẻ.

Lục Nhã Huệ ô ô a a, không biết đang muốn nói cái gì, đột nhiên lại đưa tay ra, giống như muốn ôm ôm.

Lục Tư Đình nhướn mày, thuận theo mà ôm lấy con gái ra khỏi cái nôi.

Lục Nhã Huệ được ôm thì vui vẻ vỗ vỗ tay, sau đó mới vặn vẹo, dường như đang muốn nhìn Bạch Vị,

Tay không cẩn thận đụng tới gì đó, Lục Nhã Huệ phản xạ có điều kiện mà bắt lấy, trực tiếp bắt được lỗ tai của Lục Tư Đình.

Coi đó là món đồ mới mẻ, Lục Nhã Huệ xoa bóp, cứ như vậy mà nghịch tai của Lục Tư Đình một hồi, chơi rất vui vẻ, tự mình đần độn cười lên. Cô bé vừa cười thì không còn cắn được núm vú cao su, núm vú cao su trực tiếp rơi xuống.

Không có núm vú cao su, nước bọt của Lục Nhã Huệ từ từ tràn ra, vậy mà cô bé vẫn còn cười, đần độn, nhìn vô cùng dễ thương.

Lục Tư Đình đưa tay lấy núm vú cao su, để lên bàn, sau đó đi lấy khăn lông mềm lau miệng cho cô bé.

Bạch Vi ngồi ở trước bàn ăn, vị trí của cô vừa vặn có thể nhìn thấy Lục Tư Đình cùng mấy đứa nhỏ, thấy con gái cười ngốc như vậy thì cô cũng không nhịn được mà được cười một tiếng.

Bạch Vi ăn cơm xong rất nhanh, sau đó đi qua trông mấy đứa nhỏ, để cho Lục Tư Đình đi ăn cơm.

Hai đứa bé đều ở trong nôi, con gái đột nhiên bị đặt vào trong nôi thì có chút không vui, quơ tay muốn ôm một cái, mà Lục Thiên Duệ thì sao, vừa rồi khi Lục Tư Đình ở đây thì không có phản ứng gì, nhưng khi thấy Bạch Vi đến đây thì cậu bé cũng đưa tay nhỏ ra, cũng muốn ôm.

Bạch Vi cũng muốn ôm dỗ dành mấy đứa nhỏ, nhưng mà cô lại là một người mẹ mới, không thể ôm cả hai đứa nhỏ cùng một lúc.

Ôm một đứa thì còn được, lỡ như cô ôm cả hai đứa mà chỉ chăm sóc được một đứa rồi không để ý đến đứa còn lại thì cũng có thể khiến bọn nhỏ đụng vào nhau.

Hơn nữa bây giờ hai đứa bé đều đã tỉnh dậy, nếu như chỉ ôm một đứa mà không ôm đứa còn lại thì có chút thiên vị.

Bạch Vi dứt khoát nắm tay nhỏ của bọn nhỏ, cúi đầu hôn vào gương mặt của bọn chúng.

Quả nhiên, như vậy cũng được.

Hai đứa nhóc đều cho là mẹ đang chơi cùng mình, cười rất vui vẻ.

Trong nôi có chút hạn chế, Bạch Vi dứt khoát ôm hai đứa nhỏ đến ghế sa lon.

Hai đứa bé cũng đã biết xoay người, có đôi khi bọn nhỏ cũng có thể tự chơi vui vẻ, thậm chí Lục Thiên Duệ còn có thể bò.

Sau khi Lục Tư Đình ăn cơm thì sẽ dọn dẹp sạch sẽ phòng bếp và phòng ăn, rồi đi rửa mặt.

Sau khi thu dọn tất cả xong thì cũng đã muộn, hai đứa nhóc cũng bắt đầu ngáp, hai vợ chồng bắt đầu mỗi người ôm một đứa bé, lên lầu chuẩn bị đi ngủ.

Bây giờ cũng không thể ngủ trong nôi được nữa, cho nên hai đứa nhỏ nằm ở giữa Bạch Vi cùng Lục Tư Đình.

Thỉnh thoảng ngủ nhiều vào ban ngày thì đến đêm hai đứa nhỏ sẽ không ngủ được nữa, Bạch Vi sẽ bắt đầu hát khúc hát ru, dỗ bọn nhỏ ngủ.

Lục Nhã Huệ vốn đã có chút buồn ngủ, nhưng mà càng nghe thì càng tỉnh táo, nằm ở bên người mẹ cũng không khóc, chỉ nhìn chằm chằm vào Bạch VỊ.

Vốn là Bạch Vi cho là mấy đứa nhỏ đã ngủ, kết quả vừa cúi đầu xuống thì lập tức nhìn thấy đôi mắt to của con gái.

Lại ngẩng đầu một cái, con trai cũng vô cùng tỉnh táo, hoàn toàn không buồn ngủ chút nào.

Bạch Vi: "...

Không phải chứ, không phải vừa rồi khi ở dưới lầu mấy đứa đều đã thấy mệt rồi sao, tại sao khi nghe khúc hát ru này thì càng lúc càng tỉnh táo chứ?