[Thập Niên 80] Xem Mắt Nhầm, Tôi Đã Kết Hôn Với Sĩ Quan Mạnh Nhất

Chương 279: Nếu Bảo Bảo Không Nghe Lời Đi Ngủ Thì Mẹ Sẽ Đánh Cái Mông Nhỏ (1)




Hôm nay hai người đã cùng nhau đi xem căn nhà đó, nhưng mà dù sao cũng là Trác Tư Thành muốn mua, cho nên cần phải hỏi ý kiến của cậu ấy.

Cậu ấy nghĩ nghĩ, nói: "Anh cảm thấy cũng được, không có chỗ nào không tốt."

Thật ra Trác Tư Thành không có nghĩ nhiều như vậy, dù sao thì người có thể ở trong căn nhà đó là được, mà căn nhà kia cũng chưa có chuyện gì xảy ra, cũng chỉ là lời đồn mà thôi.

Hơn nữa, bây giờ căn nhà kia rẻ như vậy, chưa hẳn là sẽ không có ai mua, chỉ sợ là bây giờ vừa mới qua năm mới, thị trường chưa ổn định cho nên mới chưa có ai mua.

Lục Tư Dĩnh cũng hiểu rõ ý tứ của cậu ấy, thế là nói: "Được, qua hai ngày, nếu có thời gian rảnh rỗi thì chúng ta sẽ đến tìm người môi giới Triệu."

Rất nhanh cơm tối đã được làm xong, bọn họ bưng cơm lên bàn, chuẩn bị ăn cơm.

"Em nếm thử món này äi."

"Món này ăn ngon thật!"

Trác Tư Thành không ăn nhiều cơm, nhưng mà thích gắp thức ăn cho Lục Tư Dĩnh, Lục Tư Dĩnh liền phụ trách việc ăn, nếu cô ấy cảm thấy món nào ngon thì sẽ không keo kiệt mà khen ngợi.

Trác Tư Thành rất ít khi được khen ngợi thẳng thắn như vậy, mặc dù lần nào cũng được Lục Tư Dĩnh khẳng định, nhưng cậu ấy vẫn đỏ mặt như cũ.

Hai người ăn một bữa cơm mà lòng lại cảm thấy ngọt ngào.

Sau khi cơm nước xong, hai người cùng nhau dọn dẹp bát đũa.

Hôm nay Lục Tư Dĩnh đi ra ngoài một ngày, buổi tối có chút lười không muốn nhúc nhích cho nên lập tức làm ổ trên ghế sa lon xem phim.

Ban ngày Trác Tư Thành mới hạ quyết tâm, quyết định sẽ đi rèn luyện vào mỗi buổi tối, nhưng mà Lục Tư Dĩnh lại nói không muốn ra ngoài, Trác Tư Thành do dự một lúc rồi trực tiếp ngồi vào ghế sa lon, bồi Lục Tư Dĩnh xem TV.

Sắc trời dần dần tối xuống.

Bây giờ còn có chút rét lạnh, trên đường cái có rất nhiều cửa hàng đang chuẩn bị đóng cửa.

Bạch Vi cũng thu dọn cửa hàng xong, chuẩn bị đóng cửa về nhà.

Cô cũng đã ăn cơm tối ở trong cửa hàng cho nên sau khi Bạch Vi về nhà, cô sẽ trực tiếp vào phòng tắm để tắm rửa.

Mặc trên người bộ quần áo này cả ngoài ở bên ngoài, cũng không biết là trên người có bao nhiêu vi khuẩn, hai đứa bé quá nhỏ, sức chống cự không cao, mỗi khi vê nhà lúc trời tối, Bạch Vi nhất định phải rửa tay thay quần áo trước, sau đó mới đến ôm hai đứa bé.

Hai đứa nhóc cũng rất ngoan ngoãn, chờ Bạch Vi từ phòng tắm đi ra thì cô sẽ duỗi tay ôm hai đứa nhỏ.

Hai bảo bối còn chưa biết nói chuyện, nhưng mà biết Bạch Vi là người mẹ gần gũi với mình nhất, là người ôm bọn nhỏ ngủ mỗi tối, cho nên mỗi ngày khi Bạch Vi tan làm, chúng đều sẽ nũng nịu như muốn ôm một cái.

Bạch Vi yêu thích ghê gớm, sau khi từ phòng tắm đi ra, cô sẽ chơi cùng hai đứa nhỏ, ôm đứa này một cái rồi lại ôm đứa kia một cái, không ngừng thơm vào gương mặt mềm mại của bọn nhỏ.

Lũ nhóc cũng biết mẹ đang chơi với mình cho nên không ngừng cười, nhìn có chút ngốc ngu ngốc lại có chút đáng yêu.

Mấy đứa nhỏ đã sắp được nửa tuổi, không biết là bọn nhỏ thích mút ngón tay từ lúc nào mà ngón tay thường xuyên dính nước bọt.

Bọn trẻ còn nhỏ, nhìn thấy đồ chơi vui hay cái øì lạ thì đều muốn vồ lấy, nhưng mà sau khi bắt được thì sẽ mút ngon tay, Bạch Vi sợ bọn nhỏ đau bụng, ngoại trừ bình sữa thì còn đặc biệt mua mấy núm vú cao su về cho bọn nhỏ.

Trong miệng có gì đó để cắn cho nên bọn nhỏ cũng không còn mút ngon tay nữa. Lục Tư Đình bưng thức ăn đã được làm xong lên trên bàn nói: "Đến ăn cơm trước đi, anh chơi với mấy đứa nhỏ trước."

Mấy đứa bé còn nhỏ, luôn phải có người ở bên cạnh, cho nên bình thường hai người sẽ để một người ăn trước, một người nhìn mấy đứa nhỏ, sau đó sẽ đổi vị trí.