[Thập Niên 80] Xem Mắt Nhầm, Tôi Đã Kết Hôn Với Sĩ Quan Mạnh Nhất

Chương 277: Phim Điện Ảnh Cũng Chỉ Là Giả (1)




Nhưng mà, về chuyện có mua nhà hay không thì vẫn phải suy nghĩ một chút.

Không phải bởi vì vấn đề có sạch sẽ hay không, chủ yếu là, cho dù về vị trí của căn nhà này với chỗ ở của bọn họ, hay là chỗ làm của hai người thì cũng đều không gần.

Nhưng mà cũng không phải không có chỗ tốt, ít nhất thì không sợ không cho thuê được căn nhà này, hơn nữa nếu như chịu làm vách ngăn thì ít nhất có thể cho thuê tầm hai đến ba người.

Còn về chuyện đánh chết người, vốn đã không có chứng cớ cho nên càng có nhiều phương pháp giải quyết.

Trác Tư Thành chuẩn bị mua nhà, Lục Tư Dĩnh cũng đang giúp anh xem, nhưng mà đúng là bọn họ không vội vàng, cho nên mới chuẩn bị bàn bạc một chút rồi mới mua.

Thời gian còn sớm, sau khi ăn cơm xong, hai người cùng nhau đi bộ ở trên đường.

Bất tri bất giác đi tới rạp chiếu phim, trên cửa lớn dán hai tấm áp phích, màu nền đen đậm, người quân nhân mặc quân phục ran ri, hai người bị thương chĩa súng vào đối phương, nhìn rất căng thẳng.

Ánh mắt Lục Tư Dĩnh lập tức phát sáng. Không có người đàn ông nào có thể chống lại sự dụ hoặc của sung, Trác Tư Thành cũng rất có hứng thú, hai người ăn nhịp với nhau, trực tiếp đi vào mua phiếu sớm nhất.

Trong rạp chiếu phim có không ít người, có rất nhiều người mua vé của bộ phim này sao?

Bộ kịch này nói về những năm chiến loạn trong thời dân quốc, ở thế vạc bốn chân, loạn trong giặc ngoài, cuối cùng cũng có người đứng dậy.

Phương Bắc có quân phiệt, nhà họ Cố khai thác ra đầu thô, trong nháy mắt trở thành gia tộc cường thịnh nhất tứ phương.

Phương tây cùng phương nam không có cam lòng, liên hợp lại với nhau, âm thầm ngáng chân nhà họ Cố không ít lần, còn phái mười hai gián điệp, lấy đủ loại phương thức tiến vào nhà họ Cố và quân đội nhà họ Cố.

Phương đông ở thế trung lập, nước sông không phạm nước giếng, rất ít tham dự đấu tranh.

Mười hai gián điệp tiến vào quân đội nhà họ Gố, có người tiến vào phủ của nhà họ Cố, nhưng cuối cùng cũng chỉ có một người đàn ông còn sống sót.

Toàn bộ bộ phim kéo dài 120 phút, trong đó có mưa bom bão đạn, nhìn rất kích thích.

Ít nhất thì Trác Tư Thành cũng rất kích động khi xem, nhìn cậu ấy vừa lo lắng vừa kích động.

Sau khi xem xong, hai người chuẩn bị về nhà. Bộ phim này được quay rất tốt, các diễn viên trong phim cũng diễn rất đạt, truyền tải tư tưởng của nhân vật rất đúng chỗ.

Trác Tư Thành nghĩ đến những cảnh tượng xuất hiện ở trong phim thì không nhịn được mà tò mò, hỏi: "Tiểu Dĩnh, bên trong có rất nhiều tình tiết nguy hiểm, có phải là bình thường các em đi làm nhiệm vụ cũng giống vậy không?"

Cậu ấy đang nhắc về tình huống ở trong phim, trong lúc thi hành nhiệm vụ, có một số động tác có độ khó cao, còn có lúc thu thập tin tức và liên lạc với người khác.

Nhưng mà rất ít khi có những nhiệm vụ như vậy, chỉ có thể nói, phim điện ảnh bắt nguồn từ cuộc sống, nhưng là lại sẽ nói quá hơn một chút.

Lục Tư Dĩnh giải thích nói: "Bây giờ là thời đại hòa bình, cho nên có rất ít nhiệm vụ như vậy, đa phần thì quân nhân bọn em sẽ không có nhiệm vụ như vậy. Chỉ có tình huống đặc biệt, nhiệm vụ đặc thù thì mới chỉ định người đi hoàn thành."

Thì ra là như thế.

Trác Tư Thành gật gật đầu, lại hỏi: "Có phải là khả năng bắn súng của em rất chính xác không, cũng đã trở thành trung đoàn trưởng, chắc chắn em phải là thần thương thủ đúng không?"

Trong phim ảnh có một đoạn, quân địch phái một vị Thần Thương Thủ đi đánh úp Cố đại soái, phát đầu tiên được Tề Duyệt ngăn cản, một lần thất thủ, lần thứ hai bọn họ đã có phòng bị.

Trong bóng đêm, súng ngắm nhắm ngay vào tim của Cố đại soái, nhưng mà Tề Duyệt đã lảo đảo cản lại, lại bị Cố đại soái kéo một cái, cuối cùng thì viên đạn kia bắn vào vai của Tề Duyệt.