[Thập Niên 80] Xem Mắt Nhầm, Tôi Đã Kết Hôn Với Sĩ Quan Mạnh Nhất

Chương 267: Sau Này Con Cái Chắc Chắn Sẽ Văn Võ Song Toàn (1)




Cũng không phải do cậu ấy nhìn thấy mặt của các cô dâu, vốn dĩ bốn người họ hướng về các phía khác nhau, cho dù gió có thổi khăn của cô dâu lên thì nhiều lắm cậu ấy cũng chỉ nhìn thấy của một người.

Huống chi, khăn đội đầu cô dâu cũng không thật sự bị thổi lên, để cho người ta có thể nhìn thấy.

Lúc này Trác Tư Thành đi đến bên trái, thấp giọng nói: "Tiểu Dĩnh, anh giúp em tháo xuống."

Nói xong, Trác Tư Thành gỡ khăn trùm đầu của cô dâu xuống.

Vốn là Lục Tư Dĩnh đang nhắm mắt dưỡng thần, sau khi nghe thấy lời của cậu ấy thì liền mở to mắt, nhìn thẳng vào đôi mắt của Trác Tư Thành.

Hôm nay cô ấy mặc chiếc váy màu đỏ, kế thừa ưu điểm tướng mạo của ba mẹ cho nên vốn Lục Tư Dĩnh đã xinh đẹp, hôm nay lại trang điểm ăn diện, càng xinh đẹp khiến cho người ta cảm thấy mắt lom lom.

Trác Tư Thành kinh diễm nhìn chằm chằm Lục Tư Dĩnh, thật lâu vẫn không nói gì.

Phanh phanh phanh vài tiếng, bên cạnh có người bắn pháo hoa, còn có mấy đứa nhỏ xách theo lẵng hoa, đứng ở một bên cười. Trần Mộc Mộc tức giận, còn có chút không phục: "Chắc chắn là do trận gió kia, nếu như không có trận gió kia thổi khăn trùm đầu của cô dâu lên thì chắc chắn sẽ không chọn nhanh được như vậy."

Mấy phù dâu khác từ trên giường đứng lên, bọn họ đi sang phòng bên cạnh cởi váy đỏ, mặc bộ váy phù dâu màu trắng thuộc về mình.

Tiết Trầm vui vẻ nói: "Hôm nay tôi lập đại công!"

Nếu đã nhận ra được cô dâu thì sẽ được ra cửa.

Đám người vây quanh bọn họ, ồn ào đi xuống lầu.

Bên ngoài có pháo mở đường, ở chiếc xe đằng sau xe gắn hoa, phù rể phù dâu vung kẹo và tiền xu dọc đường.

Bọn trẻ đều nhanh chóng cướp đoạt.

Ngồi trên xe, Lục Tư Dĩnh cũng có chút hiếu kỳ, hỏi: "Em nghe tiếng, cũng không thấy anh đi đến chỗ của em, khăn của em cũng không bị thổi lên, làm sao anh có thể đoán được?"

4 phù dâu đều không nhúc nhích, mà lại đang ngồi, cũng không thể nhìn ra khác biệt, chỉ khi có chút gió thổi vào thì khăn phù dâu mới bị bay lên một chút.

Lục Tư Dĩnh thật là có chút hiếu kỳ.

Trác Tư Thành vừa cười vừa nói: "Có lẽ là do cảm giác, lúc vừa mới bắt đầu anh đã cảm thấy người ở vị trí kia là em, sau đó khi có gió thổi, ba người khác đều cúi đầu, có người còn vô ý muốn động, nhưng lại không động, chỉ có em ngồi như vậy từ đầu đến cuối, giống như đang ngủ. "

Tối hôm qua Lục Tư Dĩnh đi ngủ muộn, hôm nay lại phải dậy sớm, quả thật có chút buồn ngủ, lúc ngồi trên giường bị khăn trùm đầu che kín, kém chút là cô ấy ngủ thiếp đi.

Nhà hàng đã được quyết định từ trước, Trác Tư Thành trực tiếp bao hết hai ngày, người quen hai nhà không đi đón dâu thì đều đã đến đủ.

Hiện trường hôn lễ vô cùng ồn ào, sau khi chú rể nhận ra cô dâu thì có rất nhiều người đi ra nhìn.

Lúc ở nhà, tốt xấu gì cũng là người quen, Lục Tư Dĩnh còn không cảm thấy gì cả, nhưng mà hiện trường kết hôn có quá nhiều người, có người quen có người không quen, có người lớn đến 60 tuổi, có cả mấy đứa trẻ vài tuổi, trong nháy mắt đều nhìn về phía Lục Tư Dĩnh.

Bốn phương tám hướng nhìn đến, Lục Tư Dĩnh trực tiếp cứng lại.

Hiếm khi cô ấy mặc váy một lần, lại còn có màu đỏ sậm, người khác sẽ không cảm thấy khó coi chứ?

Lục Tư Dĩnh có chút lúng túng, chỉ có thể buông ánh mắt, không nhìn người khác.

Thật vất vả mới hoàn thành nghỉ thức hôn lễ, khi bắt đầu mang thức ăn lên thì Lục Tư Dĩnh mới thở phào nhẹ nhõm.

Phù dâu bên này của cô ấy đều là các nữ binh, nhưng mà số lượng phù dâu có hạn, những nữ binh không được làm phù dâu phải đợi đến khi hoàn thành nghỉ thức thì mới có thể đến nói chuyện.

Phần lớn nữ binh trong bộ đội đều để tóc ngắn, tóc dài quá sẽ không dễ làm việc, một là do dễ chăm sóc, hơn nữa gội đầu cũng không quá phiền phức, cho nên gần như chuyện đầu tiên sau khi vào bộ đội là cắt tóc.