Ở trên chiếc chăn màu đỏ trên giường, đúng là có cô gái mặc váy màu đỏ, dáng người thướt tha, tư thế ngồi ưu nhã, lộ ra ngoài một phần cổ chân mịn màng trắng nõn.
Nhưng mà, bên trên giường này có 4 người phụ nữ!
Bọn họ mặc váy đỏ giống nhau như đúc, trên đầu che kín khăn đội đầu cô dâu, mặt của bốn người phụ nữ nhìn về bốn phương tám hướng, có một chiếc chăn bông màu đỏ vây kín bọn họ.
Trần Mộc Mộc đi tới, cười híp mắt nói: "Ôi trời, tại sao lại có 4 cô dâu chứ? Anh Trác, anh chỉ có ba phút để tìm ra cô dâu của mình, nếu như tìm sai thì chúng ta chỉ có thể quay lại lầu một uống rượu, thử lại lần nữa."
Lý Học Vĩ đã uống một nửa số rượu ở dưới bàn kia, bây giờ gương mặt còn hơi đỏ, nếu còn uống thêm một lần nữa thì chỉ sợ hôm nay bọn họ sẽ không thể bước ra khỏi cửa nhà họ Lục.
Lý Minh Vĩ: "Anh, chúng em cũng không thể giúp anh chuyện này được."
Triệu Nhất Hứa: "Được rồi, cậu cố lên, nhìn kỹ một chút, nói không chừng sẽ nhận ra đấy."
Tiết Trầm: "Lão tứ, mặc dù trước kia cậu là người nhỏ tuổi nhất trong phòng trọ của chúng ta, nhưng mà cái đầu này của cậu là giỏi nhất."
Kim Dương: "Người anh em, chúng tôi tin cậu, cậu cố lên!"
Đúng là chỉ có Trác Tư Thành mới hoàn thành được bước này.
Lý Minh Vĩ cùng Kim Dương là đồng nghiệp của Trác Tư Thành, thời điểm Lục Tư Dĩnh đi đến trường thì bọn họ mới gặp Lục Tư Dĩnh cho nên họ cũng chỉ mới gặp nhau vài lần, ngay cả chào hỏi cũng không có mấy lần, làm sao có thể hỗ trợ tìm được người.
Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng mà tất cả bọn họ đều ghé đầu gần lại để quan sát.
"Cô gái này có chút gầy quá, nhìn không giống chị dâu."
"Khăn cô dâu quá lớn, nếu không thì còn có thể nhìn thấy cái cằm, bây giờ như thế này thì làm sao mà nhìn được?"
"Anh Thành, anh nhìn thử một chút, có giống không?"
Đúng là khăn cô dâu có chút lớn, nhưng cũng không quá lớn, vừa đủ để che cằm, rủ xuống tới trước ngực.
Sắc mặt của Trác Tư Thành có chút ngưng trọng, anh không nghĩ tới còn có một cửa này.
Buộc bản thân quan sát mấy người, Trác Tư Thành chỉ cảm thấy người nào cũng giống nhau. Đúng vậy, dáng người của bọn họ cũng không khác nhau lắm, mà lại không thể nhìn thấy mặt và cổ, bọn họ có xuất thân là quân nhân, bây giờ bọn họ cũng chỉ ngồi ở trên giường vài phút mà thôi, cho dù có ngồi thêm một tiếng thì bọn họ cũng sẽ không nhúc nhích.
Nếu như cứ bất động như vậy thì thật sự là không dám đoán.
Lúc này Trần Mộc Mộc đi tới, dương dương đắc ý nói: "Thời gian đã qua sáu mươi giây, còn một trăm hai mươi giây."
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, tiếng nhắc nhở của Trần Mộc Mộc lại vang lên lần nữa, thời gian chỉ còn lại sáu mươi giây cuối cùng.
Trong phòng rất nóng, cộng thêm không khí khẩn trương này cho nên có rất nhiều người hồi hộp.
Đúng lúc này, bên ngoài có một hồi gió lớn, đột nhiên cửa sổ bị mở ra, gió thổi vào, khăn đội đầu của cô dâu đều bị thổi lên một nửa.
Mấy người bên cạnh vội vàng đi đến giữ khăn cô dâu lại, chỉ sợ để tân lang nhìn thấy.
Trần Mộc Mộc nhìn về phía bên cửa sổ, nét mặt của Tiết Trầm tràn đầy áy náy đi đóng cửa sổ lại, nói: "Ngại quá, tôi thấy trong phòng tương đối nóng cho nên chỉ muốn mở cửa sổ ra hít thở không khí, không nghĩ tới hôm nay lại có gió lớn như vậy."
Anh ấy không nói hai lời liền xin lỗi, thái độ nhận sai lại tốt, Trần Mộc Mộc cũng không thể nói gøì khác, chỉ có thể trừng mắt liếc nhìn anh ấy một cái.
Nhưng mà trận gió này suýt chút nữa là đã thổi hết khăn trùm đầu của cô dâu lên, Trần Mộc Mộc vẫn còn có chút không vui nói: "Đã đến giờ, anh Trác vẫn chưa có đáp án sao?"
Thật ra trong lòng của Trác Tư Thành đã có đáp án, nhưng mà, trận gió vừa rồi càng khiến cho cậu ấy chắc chắn hơn về lựa chọn của mình.