[Thập Niên 80] Xem Mắt Nhầm, Tôi Đã Kết Hôn Với Sĩ Quan Mạnh Nhất

Chương 265: Tại Sao Lại Có 4 Cô Dâu Chứ? (1)




Hai người một hỏi một đáp, Trác Tư Thành trung thực như vậy, hỏi cái gì đáp cái đó, quả thực là khiến cho mấy người trong phòng phải cười một trận.

Trân Mộc Mộc đi lên trước, nói: "Vòng này sẽ kiểm tra xem anh có thật sự quan tâm đến chị Dĩnh hay không, tôi hỏi điều gì thì anh cũng phải nhanh chóng trả lời, có thể làm được không?"

"Có thể." Trác Tư Thành gật đầu.

Đồng ý rất nhanh, cũng không biết là có trả lời đúng được hay không.

"Sinh nhật của chị Dĩnh vào ngày bao nhiêu?"

"Ba mươi tháng bảy."

"Chị Dĩnh thích ăn cái gì?”

"Cô ấy thích ăn thịt, ăn cay, còn có uống rượu."

"Sau khi kết hôn, ai sẽ quản lý gia đình?"

"Cô ấy!"

Thật sao, không nghĩ tới, đúng là trả lời không chút do dự.

Trần Mộc Mộc nhìn lòng vòng, lại hỏi: "Hai người quen biết nhau vào ngày nào?"

Trác Tư Thành sửng sốt một chút, muốn nói bọn họ có gặp vài lần, nhưng mà cô ấy muốn hỏi lần nào?

Hai mắt của Trần Mộc Mộc tỏa sáng, cho là anh không nhớ rõ: "Anh không..."

"Toi biết!"

Trác Tư Thành cấp tốc đáp: "Lần thứ nhất gặp mặt là vào ngày 16 tháng 9, ngày đó tôi đang đi trên đường thì bị người ta giật mất ví tiền, là Tiểu Dĩnh nghe được động tĩnh cho nên mới giúp tôi đi bắt kẻ trộm, còn trả lại ví tiền cho tôi."

Trần Mộc Mộc hoài nghi dò xét cậu ấy, hỏi: "Vậy tại sao vừa rồi anh lại do dự?"

"Đó đúng là lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, nhưng không phải lần đầu gặp làm quen."

Trác Tư Thành mỉm cười: "Lần thứ hai là ngày 23 tháng 9, ngày đó trong lúc tôi lái xe đạp, vì muốn né mấy đứa nhỏ cho nên không cẩn thận bị ngã, bài thi bay đầy trời, lúc xoay người lại thì tôi thấy Tiểu Dĩnh đang đứng ở ngoài cửa ra vào của cửa hàng, chỉ cách tôi có 10 bước chân."

"Một lần cuối cùng, đây cũng là lúc chúng tôi bắt đầu quen biết, ngày đó là mười tám tháng mười, trong lúc đi qua khu nhà, nghe thấy bên trong rất là ầm †, sau khi tiến vào thì mới biết được, hóa ra có may đứa nhỏ trên lầu năm bị rơi ra khỏi lưới bảo vệ, hơn nữa cũng sắp rớt xuống cho nên tôi lập tức đi đến đó hỗ trợ."

"Mặc dù tôi đi đến để giúp đỡ, nhưng mà cuối cùng vì thể lực kém cho nên không những không thể cứu được mấy đứa bé mà bản thân cũng suýt gặp nguy hiểm, là Tiểu Dĩnh đi ngang qua, phấn đấu quên mình cứu được chúng tôi."

"Ngày đó, tôi đã mượn cớ muốn báo đáp nên muốn mời Tiểu Dĩnh ăn cơm, về sau, chúng tôi mới từ từ quen biết."

Trác Tư Thành rất nghiêm túc, người vây xem cũng nghe nghiêm túc, không nghĩ tới, giữa hai người lại còn có duyên phận này.

Trần Mộc Mộc nghe vậy thì hai mắt sáng lên, giống như còn muốn tiếp tục nghe, nhưng mà cô ấy nhanh chóng phản ứng lại đây là nơi nào cho nên thấp giọng ho khan hai tiếng.

Cô ấy đưa tay ra: "Bao lì xì đâu?"

Một người bạn đại học đeo kính mắt tên là Triệu Nhất Hứa vội vàng đưa mấy cái bao lì xì.

Lúc này, cuối cùng cửa cũng đã được mở ra.

Trác Tư Thành hít sâu một hơi, đẩy cửa ra.

Bây giờ kết hôn cũng có thuyết pháp, những người muốn kết hôn với nhau phải đi xem hoàng đạo, chọn một ngày thích hợp để kết hôn, hơn nữa hai bên còn không được gặp mặt trong ba ngày trước khi kết hôn.

Trác Tư Thành đã thành trải qua ba ngày không gặp Lục Tư Dĩnh.

Lúc trước không cảm thấy gì, chỉ là ba ngày không gặp mặt mà thôi, có gì ghê gớm đâu, nhưng khi thật sự đến thời điểm đó thì ngày nào Trác Tư Thành cũng nhớ nhung.

Vốn là cậu ấy còn cho rằng khi mình vừa bước vào thì sẽ nhìn thấy Lục Tư Dĩnh, Lục Tư Dĩnh mặc áo cưới màu đỏ.

Lúc trước Trác Tư Thành đã nói, cậu ấy muốn nhìn Lục Tư Dĩnh mặc váy màu đỏ, cô ấy rất hợp với váy màu đỏ.

Nhưng mà làm øì thì Lục Tư Dĩnh cũng không tin, cũng chưa bao giờ mặc, điều này khiến Trác Tư Thành vẫn luôn ngứa ngáy trong lòng, rất muốn nhìn Lục Tư Dĩnh mặc váy cưới.