Đây vẫn là lần đầu tiên Bạch Vi đưa mấy đứa nhỏ sang nhà khác, lúc ở cữ, cũng có rất nhiều người tặng trứng gà cho cô, nhưng mà Bạch Vi không thể xuống giường cho nên cũng là Hoàng Nguyệt Nha và Lục Tư Đình tiếp đãi.
Phần lớn mọi người cũng mới nhìn thấy mấy đứa bé nhà Bạch Vi lần đầu.
Hai đứa nhỏ trắng trắng mềm mềm, con mắt thật to, còn kế thừa mắt hai mí của Bạch Vi, vừa xinh đẹp vừa đáng yêu, giống như búp bê Tiểu Phúc vậy, có không ít người thích.
"Ui, mấy đứa bé nhà tiểu đoàn trưởng Lục thật xinh đẹp."
"Đúng vậy, bây giờ lại còn mặc quần áo màu đỏ, nhìn rất tươi vui, giống như mấy con búp bê Tiểu Phúc trên giấy ngày đó."
"Chậc chậc, thật đáng yêu, đã ba tháng rồi đúng không?”
"Tính toán thời gian thì đã hơn ba tháng rồi."
Bạch Vi ngồi xuống ở bên cạnh, mấy người xung quanh đưa cho cô một nắm hạt dưa, cô cũng nhận lấy.
Bên cạnh có rất nhiều trẻ nhỏ, nhỏ nhất là hai ba tuổi, đi còn chưa vững, đi theo ai trai chị gái 5 đến 6 tuổi, lung la lung lay.
Giữa mùa đông, người lớn hay trẻ nhỏ đều mặc rất dày cho nên cũng không sợ ngã đau.
Nghe thấy các bác các dì khen ngợi em bé khác thì một đám trẻ nhỏ rất hiếu kỳ về Bảo Bảo ở trong xe đẩy, lập tức ngó đầu ra xem.
Lục Thiên Duệ cùng Lục Nhã Huệ đã được ăn no rồi mới đi ra ngoài, bây giờ rất có tỉnh thần, nhìn thấy nhiều anh trai chị gái như vậy thì cũng không Sợ, có người đưa tay sờ tay nhỏ của bọn họ thì bọn họ cũng giang hai tay ra nắm.
Bàn tay nhỏ trắng nõn nắm tay anh trai chị gái, hai đứa bé liền ha ha ha cười lên.
Hai đứa bé đã kế thừa tất cả ưu điểm của Bạch Vi cùng Lục Tư Đình cho nên có thể nói đây là mấy đứa bé đẹp nhất trong khu nhà.
"Mẹ, em gái này cười với con, em ấy thật xinh đẹp!"
"Em trai này cũng đẹp mắt, lông mi vừa đen vừa dài, con mắt cũng đen, chắc chắn sau này sẽ trở thành một soái ca!"
Một đám trẻ nhỏ năm đến sáu tuổi vây quanh hai đứa nhỏ, trong ánh mắt của bọn họ tràn ngập vẻ tò mò, nhưng mà ai cũng rất lễ phép, không tùy tiện động vào em trai em gái, chỉ kéo kéo tay nhỏ, thỉnh thoảng cũng chỉ sờ vào gương mặt nhỏ rất nhẹ nhàng.
Nghe thấy lời của bọn nhỏ nói thì lập tức có người vừa cười vừa nói: "Vợ chồng trẻ của em gái Bạch và tiểu đoàn trưởng Luc là nam soái nữ tịnh, là người đẹp số một số hai trong đại viện của chúng ta, mấy đứa bé họ sinh ra cũng đẹp, chờ sau này nẩy nở, thì không biết sẽ làm cho bao nhiêu người điên đảo đâu."
Bạch Vi khiêm tốn nói: "Mấy đứa bé còn nhỏ mà, cũng chưa nhìn ra cái gì."
Một đám người cười cười nói nói, nhanh chóng chuyển sang chủ đề khác.
Thân là nhóm vợ quân nhân trong đại viện, họ cũng không nhỉ nghe thấy một chút chuyện xung quanh, từ việc nhỏ nhặt không đáng kể ở quê nhà cho đến chuyện lớn như là hiện tại quốc gia đang chuẩn bị nâng đỡ xí nghiệp tư nhân.
Đóng cửa lại, bọn họ ngồi tốp ba tốp năm nói chuyện phiếm về trời nam biển bắc, chuyện gì cũng có, nhưng mà sau khi ra khỏi cánh cửa này thì bọn họ sẽ không đi nói lung tung.
Bạch Vi ngồi đến trưa, nghe được không ít chuyện, có vẻ như Lục Thiên Duệ cùng Lục Nhã Huệ buồn ngủ cho nên đã ngủ ở trong xe đẩy, Bạch Vi liền đẩy hai đứa nhỏ lên phòng, sợ hai đứa sẽ bị lạnh.
Mùa đông năm nay rất khô ráo, nhưng mãi vẫn chưa có tuyết rơi, đất ở phía bên ngoài cũng đã cứng lại, Bạch Vi đẩy bọn nhỏ đi rất ổn.
5h chiều, sắc trời đã dần dần tối xuống. Mọi người chuẩn bi vê nhà ăn cơm, chị dâu Nguy còn gọi: "Đừng đi, mọi người đừng đi, ở lại nhà tôi ăn cơm.”
"Không được không được, trong khoảng thời gian ăn tết này, trong nhà có chồng nấu cơm, bình thường anh ấy không rảnh nấu cơm, bây giờ nghỉ định kỳ cho nên ngày nào anh ấy cũng nấu, cũng có thể trải nghiệm công việc hàng ngày của tôi một chút."