[Thập Niên 80] Xem Mắt Nhầm, Tôi Đã Kết Hôn Với Sĩ Quan Mạnh Nhất

Chương 259: Giống Như Búp Bê Tiểu Phúc Được Vẽ Trên Giấy Năm Đó (1)




Thẩm Quyên nói: "Đợi chút nữa Tiểu Lục tới, ông uống với thằng bé ít thôi, thằng bé còn phải lái xe đấy cho nên cũng không thể uống nhiều."

Bình thường Bạch Diệu Thiên phải lên lớp dạy học cho nên cũng không thể uống rượu, cũng chỉ có ngày lễ ngày tết mới uống hai chén.

Bên trong ly nhỏ của ông có chút rượu, vụng trộm nhấp một hớp, vui vẻ nói: "Uống nhiều quá cũng không sao cả, không phải hôm qua bà đã dọn phòng xong rồi sao, nếu như Tiểu Lục uống nhiều thì cứ bảo bọn nhỏ ở lại đây tối nay, ngày mai thì trở về. Dù sao cũng là năm mới, tất cả mọi người đều không có chuyện gì."

Điều này cũng đúng, Thẩm Quyên vốn muốn bảo bọn họ ở lại nhà một đêm, Bạch Vi cũng không về nhà được mấy lần trong một năm, thật vất vả mới về nhà ngoại, không bằng ở lại một hai ngày rồi đi.

Dù sao thì cửa hàng trang sức cũng đóng cửa trong thời gian này, mọi người đều ở nhà, qua một năm bội thu.

Mười rưỡi sáng, Bạch Vi cùng Lục Tư Đình đến, Lục Tư Đình cùng Bạch Vi mỗi người ôm một đứa bé, sau khi đưa ba mẹ con lên lầu thì Lục Tư Đình lại đi xuống khuân đồ. Bạch Diệu Thiên nhìn thấy thì cũng xuống lâu hỗ trợ.

Đây vẫn là lần đầu tiên Lục Thiên Duệ cùng Lục Nhã Huệ đến nhà ông bà ngoại, nhưng mà bọn nhỏ cũng không lạ lẫm với ông bà ngoại, ở trong nhà chơi rất vui vẻ.

Trong phòng rất ấm áp, Bạch Diệu Thiên và Lục Tư Đình đang uống rượu, Hoàng Nguyệt Nha và Bạch Vi thì ôm mấy đứa bé, sau khi cơm nước xong thì dẫn bọn nhỏ vào phòng.

Bạch Vi sẽ để cho mấy đứa nhỏ ngủ một đến hai tiếng vào buổi trưa, nếu có thể thì sẽ thức vào buổi chiều, như vậy thì cùng lắm là hai đứa nhỏ sẽ tỉnh một lần vào ban đêm, chỉ cần dỗ một lần là được, cũng sẽ không quá âm ï.

Mấy đứa bé ngủ thiếp đi, mẹ con bọn họ cũng ngồi ở một bên nhỏ giọng nói chuyện phiếm.

Buổi chiều, Bạch Diệu Thiên uống nhiều quá nên được Lục Tư Đình đỡ trở về phòng, anh cũng uống không ít, mặc dù không đến mức vừa nằm xuống là ngủ nhưng mà cũng không thể lái xe được.

Cuối cùng bọn họ vẫn quyết định ở lại nhà họ Bạch ở một đêm, ngày hôm sau thì trở về.

Buổi tối, vào lúc ăn cơm, Bạch Diệu Thiên không uống rượu nữa, rất lâu rồi con gái mới trở về, còn mang theo cả cháu ngoại, Thẩm Quyên cùng Bạch Diệu Thiên vô cùng thích, lúc ăn cơm còn phải mỗi người ôm một đứa. 

Mà hai đứa nhỏ lại nhận được bao lì xì rất dày.

Về nhà ngoại ở một ngày, mang đến không ít thứ, nhưng mà đến lúc rời đi thì Thẩm Quyên cùng Bạch Diệu Thiên lại nhét đồ chật xe của bọn họ.

Lạp xưởng, gà xông khói, rau ngâm, màn thầu của nhà làm, còn có hoa quả, hộp bánh các loại mà người khác tặng cho, chỉ cần Thẩm Quyên cảm thấy bọn họ có thể thích ăn thì sẽ đưa đi hết.

Lục Tư Đình ngăn được một người nhưng không thể ngăn được người khác, huống chi trong ngực còn ôm mấy đứa bé, cho nên cốp xe đằng sau cũng nhanh chóng bị nhét đầy đồ.

"Ba mẹ, hai người mau vào nhà đi, trời rất lạnh."

Bạch Vi ngồi trên xe, nhìn qua cửa sổ xe nói.

Thẩm Quyên khoát tay áo, nói: "Các con cũng mau về đi, cẩn thận kẻo lạnh!"

Bạch Vi nhìn kính chiếu hậu, nhìn bóng dáng ba mẹ ngày càng nhỏ, mãi cho đến khi không nhìn thấy.

Về đến trong nhà, sau khi sắp xếp mấy đứa nhỏ xong thì mới xử lý đồ mà ba mẹ đưa cho bọn họ ở trong cốp.

Hôm nay trong nhà cũng không có việc gì, Bạch Vi liền dùng xe đẩy đưa Bảo Bảo ra ngoài cửa.

Những người hàng xóm trong đại viện đều là người đã ở đây nhiều năm, cũng không có gì để chơi, cho nên trong lúc ăn tết bọn họ sẽ ghé vào một nhà nào đó, ngồi xuống cắn hạt dưa tâm sự. Bạch Vi nhàn rỗi không có chuyện gì cho nên đi đến nhà chị dâu Ngụy. Nhà cô ấy có nhiều trẻ con, mấy đứa bé chơi với nhau cũng tốt cho nên cũng có nhiều người đến nhà cô ấy nói chuyện trời đất.