Sắc trời có chút tối, trong đại viện rất ồn ào, vì được nghỉ cho nên mấy đứa bé đang chơi ở bên ngoài, trong tay cầm đũa phép của tiên nữ, tỏa ra ánh sáng hấp dẫn ánh mắt Lục Nhã Huệ trong ngực Bạch VI.
"Anh Lục, năm mới vui vẻ!"
"Năm mới vui vẻ."
"Hai người về nhà sao?"
"Đúng vậy, trở về ăn tết."
"Ôi, chị dâu năm mới vui vẻ!"
"Năm mới vui vẻ, năm mới vui vẻ."
Trên đường gặp người quen, không thể không lên tiếng chào hỏi, Bạch Vi cùng Lục Tư Đình vừa đi vừa nói, gặp rất nhiều người quen, không bao lâu sau thì bọn họ đã đến nhà họ Lục.
Lục Tư Dĩnh đang ở trong sân cho chó lớn ăn, thấy em trai em dâu dẫn theo mấy đứa bé đến thì nhốt chó vào trong chuồng trước, sợ nó hù dọa may đứa bé.
Năm nay khác với mọi năm, trong nhà có thêm thành viên nhỏ, cũng vui vẻ hơn mọi năm rất nhiều.
Hai đứa nhỏ Lục Thiên Duệ cùng Lục Nhã Huệ mặc áo bông quần bông màu đỏ, đổi chiếc mũ lão hổ màu đỏ, nhìn vừa vui vừa dễ thương, ai thấy cũng muốn ôm một cái.
Ngay cả Lục Chính Hoa là người bình thường không nói cười tuỳ tiện cũng ôm Lục Nhã Huệ, nụ cười trên mặt cũng không ngừng lại một giây nào.
Hoàng Nguyệt Nha chơi với cháu trai cháu gái một lúc thì đi chuẩn bị cơm tất niên, Lục Tư Đình cũng đến hỗ trợ.
Bạch Vi ôm con trai ngồi trên ghế sa lon, không bao lâu sau, chỉ thấy Lục Tư Dĩnh chạy đi mở cửa, Trác Tư Thành xách theo túi lớn túi nhỏ đi vào.
"Chú, năm mới vui vẻ!"
"Di đâu rồi ạ? Dì, năm mới vui vẻ al"
Trác Tư Thành mang quà mừng năm mới cho tất cả mọi người, gặp ai thì chào người đó.
Đây cũng là lần đầu tiên cậu ấy nhìn thấy hai bảo bối nhỏ của nhà họ Lục, có chút hiếu kỳ, ánh mắt nhìn sang đó liên tục.
Lục Tư Dĩnh nhận lấy Lục Thiên Duệ từ trong tay Bạch Vi, nói: "Xem đi, cháu trai lớn của em đấy, dễ thương không?"
"Hì hì, dễ thương, nhưng mà cũng là cháu trai của anh."
Trác Tư Thành cười hai tiếng, sờ lên tay nhỏ của mấy đứa bé, có chút ngạc nhiên.
Cậu ấy cũng rất ít khi gặp mấy đứa nhỏ như vậy, nhìn Lục Tư Dĩnh thuần thục ôm Lục Thiên Due thì càng kinh ngạc.
Ngày nào Lục Tư Dĩnh cũng tùy tiện, nhìn không giống người biết ôm mấy đứa bé.
Nhưng mà cô ấy lại ôm mấy đứa nhỏ thành thạo như vậy, còn có thể đùa mấy đứa bé chơi, quả thật làm cho Trác Tư Thành phải lau mắt mà nhìn.
Lục Tư Dĩnh nhìn ánh mắt kinh ngạc của Trác Tư Thành, giống như sói già đang dụ dỗ cô bé quàng khăn đỏ, hướng dẫn từng bước nói: "Có muốn thử ôm một đứa không, rất vui đấy."
Trác Tư Thành có chút do dự, nhưng nhìn bộ dáng thoải mái của Lục Tư Dĩnh, còn có gương mặt đáng yêu của Lục Thiên Duệ thì cuối cùng cũng không nhịn được mà gật đầu.
Lục Thiên Duệ mặc quần áo mới, nằm ở trong ngực một người xa lạ thì cũng không khóc không nháo, mở to mắt to tò mò nhìn Trác Tư Thành.
Đây cũng là lần đầu Trác Tư Thành ôm mấy đứa nhỏ, chỉ cảm thấy đứa nhỏ này vừa mềm lại còn nhìn mình với ánh mắt rất tò mò.
Cậu ấy lập tức cứng lại ở đó, không biết nên làm sao bây giờ.
Lục Thiên Duệ đang được một chị gái xinh đẹp ôm, đột nhiên được đưa tới ngực của người đàn ông xa lạ, mấu chốt còn không vuốt ve cậu bé thoải mái cho nên trong nháy mắt cậu bé lập tức không vui.
Cậu bé không vui thì sẽ náo, con mắt đỏ ngầu, khóe miệng biu xuống, dáng ve như muốn khóc mà lại không khóc.
Trác Tư Thành hồi tưởng lại dáng vẻ Lục Tư Dĩnh vừa mới đùa mấy đứa bé, vụng về xóc xóc Lục Thiên Duệ, kết quả là Lục Thiên Duệ khóc ra tiếng.
Trác Tư Thành khóc không ra nước mắt, trên dưới toàn thân đều căng cứng, lo lắng nhìn Bạch Vi, nhỏ giọng nói với Lục Tư Dĩnh: "Tiểu Dĩnh, anh không làm được, em mau ôm lại đi."