Bác sĩ mở danh sách kiểm tra, Bạch Vi đi kiểm tra, xác định người lớn không sao, mấy đứa nhỏ cũng rất khỏe mạnh thì có thể xuất viện.
Lục Tư Đình lái xe, Bạch Vi cùng Hoàng Nguyệt Nha mỗi người ôm một đứa bé ngồi ở ghế sau, trong cốp sau cũng có túi lớn túi nhỏ đồ dùng khi ở bệnh viện.
Sau khi về đến nhà, Bạch Vi cùng Hoàng Nguyệt Nha lên lầu, đưa hai đứa nhỏ đang ngủ say vào trong nồi.
Đây là đồ mà Hoàng Nguyệt Nha cho bọn nhỏ, một chiếc nôi đặc biệt lớn, hai đứa nhỏ nằm ở trong vẫn rất thoải mái, chiếc nôi được đặt ở bên giường của bọn họ.
Bạch Vi nhìn hai đứa bé ngủ say, bọn nhỏ được chiếc chăn nhỏ mềm mại bao quanh, yên tĩnh ngủ, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn đỏ rực, mặc dù nhìn có chút xấu, nhưng lại có chút mỏng manh, rất đáng yêu.
Hoàng Nguyệt Nha vô cùng yêu thích cháu trai và cháu gái, nhưng mà ở dưới lầu có rất nhiều quần áo và đồ chơi mà bà ấy mua cho mấy đứa nhỏ, lo lắng Lục Tư Đình sẽ không thu dọn cho nên bà ấy xuống lầu hỗ trợ.
Không bao lâu, Lục Tư Dĩnh nhận được tin tức cũng tới.
Trong tay cô ấy còn cầm hai cái túi, bên trong đều là quần áo cho mấy đứa nhỏ.
Thật ra hôm qua cô ấy đã nhận được tin tức, biết Bạch Vi sinh con, nhưng mà hôm qua Lục Tư Dĩnh có chút bận bịu, không thể làm xong hết được cho nên vẫn chưa đến bệnh viện.
Về sau biết được Bạch Vi sinh được long phượng thai thì Lục Tư Dĩnh vui vẻ đến điên lên, đêm đó lập tức đi ra ngoài mua quần áo cho cháu trai và cháu gái.
Cô ấy cũng không biết nên mua cỡ nào, chỉ bảo nhân viên cửa hàng lấy món nhỏ nhất, Hoàng Nguyệt Nha nhận cái túi rồi nhìn một chút, số quần áo này cũng vừa với mấy đứa nhỏ.
Lục Tư Dĩnh thả túi xuống, liền lên lầu đi xem mấy đứa nhỏ.
"Vị Vi, sao rồi, sinh con có đau hay không?"
"Rất đau, nhưng mà sinh xong thì sẽ ổn."
"Em khổ cực rồi, nếu muốn ăn gì thì cứ để chồng em làm, nếu như nó không biết thì phải bắt nó học."
Bạch Vi cười khanh khách đáp: "Được."
Lục Tư Dĩnh đột nhiên phản ứng lại, chợt nói nhỏ: "Có phải mấy đứa nhỏ ngủ rồi không, sao lại yên tĩnh như vậy?"
"Đúng là ngủ rồi, nhưng mà cũng không cần nói nhỏ như vậy."
Bạch Vi đi đến bên cạnh cái nôi lung lay, hai Bảo Bảo ngủ rất ngoan.
Lục Tư Dĩnh cũng đi qua, cô ấy liếc mắt nhìn cái nôi, trong mắt tràn đầy vẻ hiếu kỳ.
Mãy đứa bé vừa mới sinh ra quá nhỏ.
Lục Tư Dĩnh rất ít khi thấy trẻ con bé như vậy, nho nhỏ, giống như chỉ cần hai ngón tay là có thể nâng lên được.
Bạch Vi nhỏ giọng nói: "Chị, không sao cả, chị có thể sờ sờ bọn nhỏ, không dậy đâu."
Lục Tư Dĩnh đang có ý đó, cô ấy đưa tay ra muốn sờ sờ mấy đứa nhỏ, cảm xúc mềm mại ở trong tay, Lục Tư Dĩnh lập tức rút tay trở về.
Trên tay cô có vết chai, không dám dùng sức sờ mấy đứa nhỏ, còn sợ làm đau mấy đứa nhỏ cho nên dứt khoát nhẹ nhàng dùng ngón tay chọc chọc mấy đứa nhỏ một chút.
Cẩn thận như vậy rất giống Bạch Vi ôm mấy đứa nhỏ vào hôm qua, toàn thân cứng ngắc, không dám quá mạnh bạo, chỉ sợ làm đau mấy đứa nhỏ.
Hôm nay Bạch Vi vừa mới xuất viện, người một nhà dứt khoát ở lại nhà bọn họ ăn cơm, giữa trưa Lục Chính Hoa trở về thì cũng trực tiếp tới nhà bọn họ.
Hoàng Nguyệt Nha cùng Lục Tư Đình làm một bàn đồ ăn lớn, phần lớn đều là đồ ăn thanh đạm dưỡng sinh, hiện tại thân thể Bạch Vi vẫn còn tương đối suy yếu, cần bồi bổ thật tốt, cho nên họ cũng chỉ làm những món ăn lành mạnh.
Lục Tư Dĩnh: "Được rồi, lấy trà thay rượu, để chúng ta chúc mừng Vi Vi cuối cùng cũng sinh hạ mấy đứa nhỏ!"
Lục Chính Hoa đến vào giữa trưa, không mua đồ gì cho mấy đứa nhỏ, nhưng mà lại mang theo hai chiếc lì xì lớn.
Hôm qua ông ấy đã bàn bạc xong với Hoàng Nguyệt Nha, cho dù là bao nhiêu thì cũng là chút tâm ý của hai người họ.
Giữa trưa sau khi cơm nước xong, người nhà họ Lục ai nên làm gì thì làm cái đó, bởi vì Lục Tư Đình phải chăm sóc Bạch Vi cùng mấy đứa nhỏ cho nên xin nghỉ mấy ngày, mấy ngày nay cũng không cần đến khu bộ đội.
Bạch Vi phải ở cữ, Hoàng Nguyệt Nha đến đây mỗi ngày, bà ấy còn sợ con trai chăm sóc không tốt cho nên ngồi ở bên giường Bạch Vi dặn dò: "Vi Vi, ở cữ cũng là chuyện lớn, lúc này không thể hóng gió, cho nên không thể tắm rửa cũng không thể gội đầu, cho dù thấy không thoải mái thì cũng phải nhịn, nếu như lúc này không cẩn thận thì sẽ để lại mầm bệnh, sau này cũng dễ xảy ra chuyện."