[Thập Niên 80] Xem Mắt Nhầm, Tôi Đã Kết Hôn Với Sĩ Quan Mạnh Nhất

Chương 246: Sau Này Em Sẽ Không Sinh Con Nữa (2)




Nhìn thấy Lục Tư Đình, Bạch Vĩ lại nghĩ đến đứa con của hai người họ, thế là phàn nàn: "Lục Tư Đình, anh có nhìn thấy con của chúng ta không, quá xấu, xấu đến mức em còn tưởng có người đánh tráo đứa trẻ rồi, với nhan sắc này của hai chúng ta, sao có thể sinh ra một đứa trẻ xấu xí như vậy nhỉ?"

Thân thể Bạch Vi còn rất yếu, nhưng giờ phút này biểu hiện ghét bỏ trên khuôn mặt cực kỳ sinh động.

Lục Tư Đình sờ sờ Bạch Vi đầu, cười nói: "Anh thấy rồi, nhưng mà trẻ con lớn nhanh lắm, chắc hẳn là chẳng bao lâu nữa sẽ không còn dáng vẻ như này nữa đâu."

"Thật sao?"

"Ừm, yên tâm đi, bọn chúng lớn lên nhất định sẽ đẹp hơn chúng ta, con của chúng ta không thể xấu được đâu."

Lúc này Bạch Vi mới cảm thấy vui vẻ, không hy vọng có thể đẹp hơn hai người họ, chỉ là không biết sau này có thể đẹp hơn chút nào hay không.

Lục Tư Đình rót nước cho Bạch Vị, lại hỏi: "Bây giờ thấy đỡ hơn chút nào chưa, có muốn ăn cái gì không?"

Anh vừa nói như thế, Bạch Vi thực sự cảm thấy đói bụng. Tính từ lúc có cơn đau bụng buổi sáng, rồi bắt đầu sinh con, cho đến khi cô thiếp đi sau khi sinh con, Bạch Vi vô thức liếc nhìn đồng hồ trên tường, đã bốn giờ rưỡi rồi.

Ngoại trừ buổi sáng ăn một bát cháo, cả ngày nay Bạch Vi chưa ăn gì cả.

Sinh con là một việc tốn thể lực, Bạch Vi đã thấy đói bụng từ lâu, chỉ là do mệt mỏi và buồn ngủ, cô đã không còn cảm thấy đói bụng nữa.

Bụng đột nhiên kêu lên ùng ục, Bạch Vi vội vàng gật đầu: "Muốn, em sắp chết đói rồi."

Lục Tư Đình chỉnh lại giường bệnh, đỡ Bạch Vi ngồi dậy, rồi đi lấy thức ăn trong hộp giữ ấm.

Vừa mới sinh con xong, có nhiều thứ không thể ăn được, nên Thẩm Quyên đã mua một ít cháo và canh xương hầm, Hoàng Nguyệt Nha thì mang đến rất nhiều sữa và thuốc bổ.

Hai người họ chăm lo cho hai đứa nhỏ, cũng không có thời gian về nhà nấu canh, nên đành phải ra ngoài mua chút gì đó.

Tóm lại, tất cả đều là thức ăn lỏng.

Khi Bạch Vi nằm xuống, cảm thấy đói đến mức có thể ăn một con trâu, nhưng khi thực sự ăn cơm, lại không có cảm giác thèm ăn gì cả, cuối cùng chỉ ăn hai bát cháo.

Ăn cháo xong, Bạch Vi lại nằm xuống, Lục Tư Đình ở bên cạnh cô. "Hôm nay anh không đến doanh trại à?"

"Vợ anh có thai, anh còn có thể đi nơi nào chứ."

"Bụng đột nhiên xẹp xuống, thấy có hơn không quen."

"Tiếc là bây giờ có kế hoạch hóa gia đình, nếu không em mà muốn, thì có thể sinh thêm một đứa nữa."

"Quên đi, sinh con quá phiền phức, còn đau nữa, sau này em không sinh con nữa đâu."

Giọng nói của Bạch Vi càng ngày càng nhỏ dần, cuối cùng lúc có lúc không, Lục Tư Đình vẫn im lặng, lặng lẽ nhìn khuôn mặt đang ngủ của cô.

Cô đã rất mệt mỏi rồi.

Sau khi trải qua vài tháng đầu mang thai, bụng của Bạch Vi càng ngày càng lớn hơn, sau đó ngay cả xe đạp cũng không thể đi được.

Cô vừa phải lo lắng cho chuyện trong cửa hàng, vừa phải lo cho cái bụng của mình, khi được bảy, tám tháng, đêm nào cô cũng trằn trọc khó ngủ.

Lục Tư Đình không sợ phiền đều ở bên cạnh cô, giúp cô lật người, xoa bóp, rót nước cho cô.

Có đôi khi cảm xúc của cô không ổn định, Bạch Vi sẽ tức giận, giở tính xấu nho nhỏ nhưng Lục Tư Đình không bao giờ nói một lời nào.

Anh biết người phụ nữ trước mặt này chính là vợ mình, cô có cáu giận thì cũng là vì mang thai đứa con của mình, số tháng lớn dần, cô cũng sắp sinh rồi.

Anh nên bao dung tất cả, anh nên toàn tâm toàn lực chăm sóc vợ của mình, đây đều là chuyện anh phải làm.

Lục Tư Đình cứ nhìn Bạch Vi ngủ như vậy, nhìn rất lâu.

Bạch Vi sinh thường, hơn nữa lúc mang thai cũng được chăm sóc rất tốt, uống không ít thuốc bổ, sau khi nghỉ ngơi một đêm thì sáng hôm sau có thể xuống giường được.