Thời gian từng phút từng giây trôi qua, Bạch Vi không nhịn được nhìn đồng hồ, đã qua ba mươi phút rồi.
Trong căn phòng yên tĩnh, âm thanh của kim giờ và kim phút dường như ngày càng lúc càng lớn hơn, Bạch Vi khi nghe thấy trong lòng thấy rất khó chịu.
Lục Tư Đình là sĩ quan, tài nghệ tốt như vậy, cho dù là đêm hôm khuya khoắt một mình ra ngoài cũng không có việc gì.
Bạch Vi tự an ủi mình trong lòng như vậy, nhưng càng lúc càng thấy sợ hãi hơn.
Ngay khi cô định xuống lầu đi dạo xem, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng huýt sáo.
Lục Tư Đình đã trở vê.
Đôi mắt Bạch Vi sáng lên, khó khăn ngồi dậy rồi xuống giường, mặc áo khoác vào.
Nhưng bây giờ mỗi hành động của cô đã khá bất tiện, thời gian mặc áo khoác vào, thì Lục Tư Đình đã mang đồ nướng thơm ngào ngạt đi lên lầu.
Bạch Vi đến gặp Lục Tư Đình trước, thấy anh không có chút thương tổn gì khi về nhà, lúc này mới cảm thấy nhẹ nhõm.
Lục Tư Đình đặt đồ nướng lên bàn, nói: "Ăn đi này.” Nói xong, anh đi lấy một cốc sữa ấm, đặt lên bàn.
Bạch Vi cuối cùng cũng được ăn món đồ nướng mà mình vẫn hằng mong đợi, hạnh phúc đến mức sắp khóc.
Có lẽ là do không bao lâu nữa sẽ sinh con, khoảng thời gian này tâm trạng của Bạch Vi có hơi không ổn định, một chút chuyện nhỏ cũng có thể ảnh hưởng đến tâm trạng của cô.
Lục Tư Đình đã học qua khóa học, biết đây là do sự thay đổi nội tiết tố trong cơ thể người phụ nữ khi mang thai, việc mang thai càng thêm khó khăn hơn, cho nên không ổn định về mặt cảm xúc, cũng là điều bình thường.
Nhưng Lục Tư Đình không muốn làm Bạch Vi không vui, vì vậy ngày nào anh cũng dành nhiều thời gian nhất có thể cho cô, sau đó không biết lấy được rất nhiều đồ chơi kỳ lạ từ đâu đó, mỗi ngày đều đưa cho Bạch Vi một món.
Dưới sự chăm sóc cẩn thận của Lục Tư Đình, Bạch Vi cũng không suy nghĩ quá nhiều nữa.
Giữa tháng Mười một, là ngày sinh dự tính của Bạch Vi.
Vào tháng Mười một, Lục Tư Đình đã thu dọn đồ đạc cần thiết trong nhà cho việc sinh em bé, sau đó đưa Bạch Vi đến bệnh viện, làm thủ tục nhập viện.
Bạch Vi đang mang thai đôi, mặc dù ngày dự sinh là khoảng ngày 15, nhưng có khả năng cô sẽ sinh sớm, nên Bạch Vi dứt khoát đến sống ở bệnh viện trước.
Ở đó được khoảng gần một tuần, lúc cách ngày dự sinh năm ngày, Bạch Vi bị vỡ ối.
"Hít sâu vào! Đừng sợ, làm theo tôi đi, hít vào... thở ra..."
"Giường số mười hai! Giường số mười hai vỡ ối rồi, chuẩn bị vào phòng mổ đi!"
"Người nhà của giường số mười hai đâu, người nhà đang ở đâu thế?!"
Trong mấy ngày Bạch Vi nằm viện, Hoàng Nguyệt Nha và Thẩm Quyên đều thay phiên nhau đi đưa đồ ăn cho cô mỗi ngày.
Hôm nay đến phiên Hoàng Nguyệt Nha, bà vừa đến đã biết con dâu sắp sinh, vừa để hộp cơm xuống, là nhanh chóng đi tìm người thông báo cho con trai.
"Vị Vi, đừng sợ, bác sĩ ở đây đều là những người giỏi nhất, mà mẹ cũng đã phái người đi thông báo cho Tiểu Đình rồi, nó sẽ đến ngay."
Hoàng Nguyệt Nha đứng ở cửa phòng bệnh, lên tiếng an ủi Bạch Vĩ.
"Á! Đau quá!"
"Lục Tư Đình! Anh đang ở đâu!"
Bạch Vi đổ mồ hôi đầm đìa, mười ngón tay nắm chặt lấy chăn, cứ như vậy bị đẩy vào phòng sinh.
Thẩm Quyên là người đến nhanh nhất, buổi sáng bà đến cửa hàng một chuyến, cũng không biết vì sao, trong lòng vẫn luôn nghĩ đến con gái, nên đã đi đến bệnh viện.
Ai ngờ, đúng lúc gặp phải cảnh tượng này, con gái bà sắp sinh!
Cùng lúc đó, trong khu doanh trại, Lục Tư Đình không thèm để ý đến hình tượng chạy nhanh đến xe của mình.
Bạch Vi sắp sinh.
Vợ anh sắp sinh!
Còn là sinh hai đứa một lúc!
Lục Tư Đình khởi động xe, lao nhanh đến bệnh viện, trên đường đi, gần như là nhấn ga xuống hết cỡ.