Năm người vợ quân nhân trong đại viện của quân đội, đều mang theo đứa nhỏ nhà mình, đều là những cô bé còn nhỏ, bọn chúng đều tò mò nhìn Bạch Vĩ và cửa hàng trang sức phía sau cô.
"Em gái, hôm nay lại tới quấy rầy em rồi."
"Không quấy rầy, mọi người có thể tới đây em vui vẻ còn không kịp, mau vào xem xem, có thích cái gì không."
Bạch Vi mỉm cười chào đón mấy người họ vào, sau đó đi theo chị Chung, hai người vừa trò chuyện vừa xem trang sức.
Mỗi người đều mua không ít phụ kiện cho con mình, sau đó còn mua hai, ba món trang sức cho bản thân.
Bạch Vi đã giảm giá 10% cho tất cả bọn họ, một nhóm người trò chuyện đơn giản đôi chút, thấy nhiều người muốn vào chọn đồ, lúc này bọn họ mới rời đi.
Vào ngày Quốc tế Thiếu nhi, bọn trẻ con đều được nghỉ lễ, mọi người cũng định đưa bọn trẻ con đi chơi.
Giữa trưa lúc Lục Tư Đình đến đưa cơm, hôm nay anh rảnh rỗi, nên nấu cơm đưa tới.
Buổi chiều không có việc gì, Lục Tư Đình lại ở lại cửa hàng để giúp việc.
Bạch Vi đang mang thai, Thẩm Quyên đến thay cô thu tiền ở quầy, để không khiến cô quá mệt mỏi.
Đến xế chiều gần tối, không có nhiều người như vậy nữa, Bạch Vi bèn ngồi xuống nghỉ ngơi, không ngờ cô lại nhìn thấy người quen.
Trác Tư Thành bước vào cửa hàng, lúc đi ngang qua khu phụ kiện tóc dành cho trẻ em lại chợt dừng lại.
Hôm nay trong cửa hàng phần lớn là phụ nữ mang theo con nhỏ đến mua phụ kiện tóc, đàn ông cũng không nhiều, cho dù có cũng đều đi cùng với gia đình, hiếm có người như anh ấy lại đi mua sắm một mình.
Sau đó Bạch Vi nhìn thấy, Trác Tư Thành cầm lên một cái dây buộc tóc màu đỏ dâu tây, nhìn vài giây, rồi đi thanh toán. Chắc là trong nhà Trác Tư Thành có trẻ nhỏ, cho nên mới tới đây mua dây buộc tóc.
Trác Tư Thành không nhìn thấy Bạch Vi đang ngồi trong góc hẻo lánh, Bạch Vi cũng lười đi tới chào hỏi.
Bạch Vi không để tâm đến chuyện này, 8 giờ tối, sau khi dọn dẹp xong là đóng cửa hàng, Lục Tư Đình cất chiếc xe đạp của Bạch Vi vào cốp xe.
Lúc này về nhà nấu cơm thì đã hơn muộn rồi, Lục Tư Đình trực tiếp tìm một nhà hàng, chờ sau khi cơm nước xong xuôi rồi mới về nhà. Khi màn đêm buông xuống, đèn ở cổng khu quân sự cũng được thắp sáng lên, Trác Tư Thành đi vào đại viện của khu quân đội, chẳng mấy chốc Lục Tư Dĩnh đã đi ra.
Thời gian không còn sớm nữa, Lục Tư Dĩnh cứ tưởng hôm nay anh ấy sẽ không đến, nên đã đi tắm sớm, lúc nhận được điện thoại thì hơi bối rối một chút, nhưng vẫn vội vàng thay quần áo rồi ra ngoài.
Chị ấy nhìn Trác Tư Thành, cười rồi nói đùa: "Ngày Quốc tế Thiếu nhi này anh còn đến đây làm gì, chẳng lẽ là Tết Thiếu nhi em cũng có quà sao?"
Lục Tư Dĩnh vốn chỉ là thuận mồm nói ra câu này thôi, còn là giọng điệu đùa giỡn, ai ngờ Trác Tư Thành lại duỗi bàn tay đang nắm chặt thành nắm đấm ra, hai mắt tỏa sáng nhìn chị ấy chằm chằm.
"Tiểu Dĩnh, tặng em này."
Năm ngón tay xòe ra, một chiếc dây buộc tóc dâu tây đơn giản và đáng yêu nằm gọn trong lòng bàn tay.
Lục Tư Dĩnh kinh ngạc đến mức ngây người.
Dây buộc tóc dâu tây này là dành cho mình ư?
Nhưng chị ấy đã hai mươi sáu tuổi rồi, không phải sáu tuổi, hay mười sáu tuổi, hầu hết những cô gái hai mươi sáu tuổi trong các gia đình bình thường đều đã kết hôn, sinh con, rất ít người chưa lập gia đình giống như Lục Tư Dĩnh.
Trác Tư Thành thấy chị ấy không nhúc nhích, nói: "Mau cầm lấy đi, món này rất đáng yêu đấy." Đáng yêu thì đúng là đáng yêu, nhưng chị ay đã hai mươi sáu tuổi thì làm sao có thể mừng Tết thiếu nhi được, sợi dây buộc tóc màu đỏ dâu tây này, dễ thương như vậy, nếu chị ấy cứ đeo nó ra ngoài như vậy, chi sợ là sẽ bị người khác chê cười chết mất.