Nhưng lúc sinh con gái Thẩm Quyên đã bị tổn thương cơ thể, nếu lại còn muốn có con trai nữa thì chỉ sợ sẽ không tốt cho cơ thể của bà.
Bạch Diệu Thiên nói với những người họ hàng đó rằng chỉ cần một cô con gái là đủ rồi.
Sau này, nếu có ai đó đến trước mặt vợ chồng họ nói về mấy lợi ích của việc có con trai, khuyên họ sinh con trai, Bạch Diệu Thiên sẽ trở mặt, nói mình không muốn, dùng cách này để bảo vệ vợ mình.
Sau này, cả hai dành tất cả tình yêu thương cho con gái, để cô bé lớn lên, sống khỏe mạnh.
Bạch Vi thực sự có hơi khôn vặt, nhưng cô không thích học, cho nên cuối cùng chỉ học đến cấp ba.
Hiện nay, hầu hết các cô gái đều chỉ học tiểu học, cấp hai, rồi ra ngoài làm việc, có tấm bằng tốt nghiệp cấp hai, sẽ dễ dàng tìm được việc làm hơn rất nhiều.
Bạch Vi có thể tốt nghiệp cấp hai, không thể tách rời khỏi sự ủng hộ của cha mẹ.
Cha mẹ ở thời đại này không giỏi thể hiện tình yêu của mình, càng đừng nói đến việc sẽ mở lời như thế nào, so với sự quan tâm chăm sóc tỉ mỉ của Thẩm Quyên, cùng với những bữa cơm nóng hổi, câu Bạch Diệu Thiên hỏi nhiều nhất, có lễ là có đủ tiền để tiêu hay không.
Nhưng, đây cũng là tình yêu.
Bạch Diệu Thiên nhớ lại những năm qua, con gái mình từ một hạt đậu nhỏ lớn lên thành một thiếu nữ duyên dáng yêu kiều, hiện tại còn biết hiếu kính cha mẹ, một người đàn ông trưởng thành cảm động đến suýt nữa bật khóc.
"Quả nhiên vẫn là có con gái thì tốt hơn, con gái là chiếc áo bông nhỏ tri kỷ, bà xem mấy người họ hàng chỉ cần con trai, bọn họ sinh ba bốn đứa con trai thì sao? Còn không phải là ở quê làm ruộng đấy à, mấy anh em vì giành giật một ngôi nhà mà đầu rơi máu chảy."
Bạch Diệu Thiên mở một bình rượu ra, rót một chén uống một hơi cạn sạch, đắc ý nói: "Chờ đến mai tôi đến trường học, tôi phải cùng lão Lưu, lão Lý nói chuyện đôi chút, ngày nào bọn họ cũng ở trước mặt tôi nói chuyện con trai, cháu trai, tôi cũng phải nói cho họ biết Vi Vi nhà chúng ta hiếu thảo như thế nào!"
Thẩm Quyên cũng rất vui vẻ, lần đầu tiên, cũng cùng uống một chén với Bạch Diệu Thiên.
Bảy giờ ba mươi tối.
Cửa hàng trang sức đã đóng cửa, Bạch Vi đạp xe về nhà, Lục Tư Đình vừa mới làm xong bữa tối.
Lục Tư Đình vừa định gọi Bạch Vi ra ăn cơm, cô lại buồn bực chạy thẳng lên lầu. Mở cửa phòng ra, Bạch Vi cởi giày, suy nghĩ một lúc, lại cởi áo ngoài xuống, lúc này mới đứng lên cân.
Bạch Vi nhìn dãy số kia mà không dám tin, có hơi nghi ngờ không biết cái cân này có cân sai hay không.
Bây giờ mới được bao lâu, mà cô đã béo lên sáu cân?!
Bạch Vi bước xuống, lại đứng lên một lần nữa, phát hiện con số đều giống nhau.
Im lặng suy nghĩ vài giây, Bạch Vi đi giày vào, đi đến tấm gương sát đất, quay sang trái, nhìn lại.
Không cần phải nói, hình như cô béo hơn một chút.
Lúc chiều, Thẩm Quyên còn nói đùa là cô tăng cân rồi, Bạch Vi vốn không để ý đến, nhưng sau khi nghỉ trưa xong, cô phát hiện hình như bụng mình lớn hơn một vòng.
Cho nên sau khi về nhà, Bạch Vi mới không thể chờ đợi được nữa đã đi cân luôn, sau đó lập tức phát hiện ra, sau khi trải qua ba tháng mang thai đầu tiên, cô đã tăng lên sáu cân.
Đây là sáu cân thịt đấy, chứ không phải sáu lạng, hay một cân đâu.
Rốt cuộc sao cô lại béo lên thế?