Nhưng bình thường ngoài tiền tiêu vặt của Bạch Vi, còn có các loại chỉ phí ăn mặc ở nhà, Thẩm Quyên và Bạch Diệu Thiên tiêu tiền cho bản thân
rất tiết kiệm.
Không phải vì cái gì khác, chỉ là để tiết kiệm của hồi môn cho Bạch Vi, cho nên ngoại trừ việc dành những thứ tốt nhất cho Bạch Vi, Thẩm Quyên và Bạch Diệu Thiên tiết kiệm hết mức có thể đối với bản thân mình.
Những người lớn trong nhà họ Bạch trước đó, cả ông bà nội, ông bà ngoại, cũng để lại một phần tài sản của họ khi họ qua đời, tất cả đều nằm trong tay vợ chồng Thẩm Quyên.
Mặc dù có thêm một số tiền lớn, nhưng Thẩm Quyên không tiêu xài phung phí, mà còn bổ sung thêm một khoản nữa vào của hồi môn của Bạch Vĩ.
Những chuyện này, Bạch Vi đều biết.
Cô không nói, nhưng vẫn luôn ghi nhớ trong lòng, bây giờ hai mẹ con đang nói chuyện phiếm, Thẩm Quyên cũng hiểu ý của Bạch Vi.
Sau khi con gái kết hôn đã hiểu chuyện hơn, vẫn hiếu kính với cha mẹ, Thẩm Quyên cảm động đến mức đôi mắt thấy chua xót.
Bà ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, hít sâu hai lần, rồi giả vờ không có chuyện gì lấy trái cây tươi mang theo ra.
Những quả nho to màu tím, những quả lê màu vàng cam, những quả đào tươi ngon mọng nước, Bạch Vi nhìn chúng mà ứa nước miếng.
Mặc dù cô mới ăn trưa xong, nhưng trái cây nha, không chiếm dạ dày.
Năm giờ chiều, Thẩm Quyên thu dọn đồ đạc về nhà, trên đường đi về còn mua ít thức ăn, chuẩn bị làm bữa tối.
Sáu giờ rưỡi, bữa tối của Thẩm Tuyển đã gần xong, Bạch Diệu Thiên cũng tan làm về nhà.
Lúc cả hai đang ăn cơm, Thẩm Quyên không nhịn được khen ngợi con gái mình.
"Con gái nhà mình thực sự rất hiểu chuyện, cái øì cũng nghĩ về chúng ta."
"Hôm nay khi đến cửa hàng, Vi Vi đưa cho tôi một trăm tệ, khăng khăng bắt tôi phải nhận lấy, còn nói nếu tôi không nhận sẽ cảm thấy khó chịu, ăn không ngon ngủ không được."
"Nó thực sự rất khó chịu, là vì để bắt tôi nhận tiền." Thẩm Quyên cười nói: "Tôi còn chưa biết nó à, chính là đang làm nũng thôi, chắc chắn tôi sẽ dính cái chiêu đó."
Bạch Diệu Thiên sửng sốt một chút, hỏi: "Con gái cho bà một trăm tệ, bà nhận à?"
"À, có nhận."
"Con gái kiếm tiền cũng chẳng dễ dàng gì, cái cửa hàng nhỏ bán đồ kia cũng không phải tự nó làm ra, một trăm tệ là phải bán được bao nhiêu thứ, bà mau trả lại tiền cho con gái đi." Bạch Diệu Thiên vẫn thấy không vui, lẩm bẩm: "Con gái còn đang mang thai là lúc phải bồi bổ cơ thể, sau này sinh em bé xong thì còn phải chỉ tiêu nhiều thứ hơn nữa, nó không hiểu chuyện, sao bà còn nhận lấy làm gì?"
Bạch Diệu Thiên nói có lý, ban đầu Thẩm Quyên cũng nghĩ như vậy.
Nhưng bây giờ Thẩm Quyên biết có tiền hay không thật ra cũng không quan trọng, đó là bằng chứng cho sự hiếu thảo của cô gái ở trong cửa hàng với bọn họ.
Thẩm Quyên lẩm bẩm: "Được rồi, chẳng lễ tôi còn không biết à, nhưng con gái ta rất nhớ chúng ta, nghĩ đến chúng ta, nó đã cho rất nhiều lần rồi, nếu lần này tôi còn không nhận, nó sẽ tức giận đấy."
"Con gái lớn rồi, trong tin biết thương chúng ta là chuyện tốt, mà hiện tại trong tay nó cũng có tiền, còn bảo nó không có ở đây, chúng ta đừng quá tiết kiệm nữa, nên ăn nên tiêu đi, bây giờ chúng ta chỉ cần chờ hưởng phúc là được rồi."
Đôi mắt của Thẩm Quyên cong cong, cười tum tim rất vui vẻ.
Những lời nói của con gái vẫn còn đang quanh quẩn trong đầu, văng vẳng bên tai, trong lòng Thẩm Quyên càng thêm ngọt ngào, rất vui vẻ. Sau khi Bạch Diệu Thiên nghe thấy lời này, trái tim cũng thấy đã rất xúc động không thể tin được đây đều là những lời do con gái mình nói ra.
Ai cũng nói nuôi con để phòng ngừa tuổi già, nuôi con dưỡng già, lúc trước hai vợ chồng họ chỉ cần một đứa con gái, nhiều người xung quanh khuyên bọn họ, nên nhân lúc còn trẻ sinh một đứa con trai.