[Thập Niên 80] Xem Mắt Nhầm, Tôi Đã Kết Hôn Với Sĩ Quan Mạnh Nhất

Chương 215: Chuẩn Bị Tuyển Người (2)




Thẩm Quyên thương con gái, nhưng tiếc rằng đôi tay của bà không đủ khéo léo, vì vậy bà đề nghị: "Không thì như này đi, con thấy đấy, bây giờ cửa hàng gần như đã đi vào đúng quỹ đạo, hơn nữa con còn đang mang thai, sau này càng lúc thai càng lớn hơn, chắc chắn không thể ngày ngày đến cửa hàng, không bằng tuyển thêm người đi con."

"Nếu tìm nhân viên, con nên tìm người có kinh nghiệm trong lĩnh vực này, và người này phải là phụ nữ. Nếu có ai đó muốn xin việc, chúng ta thử quan sát, tìm một người thật sự muốn làm, không phải chỉ biết nói mà không biết làm."

Thẩm Quyên bắt đầu suy nghĩ, bà nhớ lại, trước đây có người họ hàng nào đó có một cô con gái, hình như đã từng làm việc ở nhà máy dệt.

Bạch Vi cũng đã nghĩ đến những điều này.

Lợi nhuận của cửa hàng tương đối ổn định, nếu không tính trang sức đặt làm riêng thì lợi nhuận ròng mỗi tháng của cửa hàng đều khoảng 200, nếu cửa hàng bắt kịp xu hướng ngày lễ, triển khai giảm giá thì lợi nhuận một tháng có thể lên tới gần 300.

Thuê một nhân viên, lương của công nhân trong một nhà máy bình thường khoảng 20 đến 40, cô có thể đề xuất 30 đến 50, sau này nếu làm tốt hơn, qua một thời gian dài, tiền lương sẽ tăng lên. Điều quan trọng nhất là bây giờ Bạch Vi đang mang thai.

Cô cũng từng suy nghĩ, nếu như thai càng ngày càng lớn, cô không thể đi xe đạp nữa, vậy thì cửa hàng phải làm sao?

Mặc dù đã có Thẩm Quyên, mấy ngày nay Bạch Vi bận việc, buổi sáng đều là Thẩm Quyên tới mở cửa hàng, nhưng cũng không thể phiền mẹ ngày ngày đến đưa cơm. Đến cửa hàng để giúp đỡ đã phiền mẹ lắm rồi, sau này cô không thể để một mình Thẩm Quyên trông cửa hàng vài tháng, như vậy sẽ rất mệt mỏi.

Tốt nhất, tốt nhất nên tuyển nhân viên cho cửa hàng, như vậy sau này lúc cô không có ở đây, cửa hàng vẫn còn nhân viên, thỉnh thoảng Thẩm Quyên tới giúp, chắc chắn sẽ đỡ bận rộn.

Bạch Vi nói làm là làm, cô tìm một tờ giấy trắng, bắt đầu viết thông báo tuyển người bên trên, sau đó dán trước cửa hàng.

Thông báo tuyển người dán lên không được bao lâu thì có một cô gái tới xin việc vào buổi tối trước khi tan làm.

Bạch Vi hỏi vài câu đơn giản, sau đó uyển chuyển từ chối.

Cô tìm người có kinh nghiệm trong lĩnh vực này, ít nhất là những người đã từng làm phụ kiện trang sức, không tuyển người không có kinh nghiệm.

Mấy ngày tiếp đó, liên tục có người tới hỏi thăm tình hình, tất cả đều là con gái, không có ai là ngoại lệ, người nhỏ nhất mười bảy mười tám tuổi, người lớn nhất đã ngoài bốn mươi, nhiều tuổi như Thẩm Quyên.

Thật ra Bạch Vi vẫn muốn tìm một người không quá già cũng không quá trẻ, tuổi quá trẻ sẽ không có kinh nghiệm, còn quá già sợ sẽ không học được cách làm trang sức, hai mươi ba mươi tuổi là tuổi vừa phải.

Sau vài ngày, cuối cùng Bạch Vi cũng giữ lại thông tin cá nhân và thông tin liên lạc của hai người.

Hai người này là công nhân nhân nữ từng làm đồ trang sức trong nhà máy, một người 26 tuổi, một người 29 tuổi.

Bạch Vi để người ít tuổi hơn thử việc buổi sáng, còn người lớn tuổi hơn thì thử việc buổi chiều.

Người chị hai mươi sáu tuổi tên là Trần Dị, trước kia đã từng làm việc ở nhà máy dệt ba năm, sau đó chuyển sang chỗ khác, làm tại một nhà máy trang sức, tay nghề rất tốt.

Bạch Vi bảo cô ấy thử làm thử đồ trang sức mà cô ấy đã làm trước đây, Trần Di làm rất tốt, nhưng Bạch Vi bảo cô ấy làm đồ trang sức trong cửa hàng mình, cô ấy lại làm không được ổn lắm.

Cuối cùng, Bạch Vi nhân cơ hội nói không phù hợp.

Cô nhớ người chị nộp đơn xin việc vào buổi chiêu là một nữ công nhân đã làm việc trong một nhà máy dệt một thời gian dài.

Hai giờ chiều, một người phụ nữ tết tóc, mặc quần áo lao động giản dị bước vào.

"Xin chào, tôi tên là Thôi Lâm Ngư.”

Chị gái hai mươi chín tuổi là Thôi Lâm Ngư, tốt nghiệp trung học cơ sở. Cô ấy từng làm công nhân nữ trong một nhà máy trang sức được năm năm, cô ấy thường làm đồ trang sức trên dây chuyền sản xuất, rất khéo léo và giàu kỹ năng chuyên môn.