Cảm xúc của Trác Tư Thành bỗng trở nên hỗn loạn, vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi Tiểu Dĩnh, tửu lượng của tôi quá kém, chỉ uống một ít đã dễ dàng say. Nhưng đó là rượu chị rót, uống một chút chắc sẽ không sao, tôi không hề muốn uống say. Nhưng mà tôi không cố ý làm ra chuyện đó, lúc ấy tinh thần tôi không minh mẫn, có lẽ, có lẽ chỉ vì quá thích chị. Tôi, tôi xin lỗi."
Càng nói càng hồi hộp, Trác Tư Thành chỉ ước được cúi người để bày tỏ thành ý của mình.
Không ngờ là Lục Tư Dĩnh lại nhếch miệng xua tay, nói: "Không cần phải căng thẳng như vậy, chuyện đó không sao đâu, không phải chỉ là hôn một cái thôi à?"
Chỉ là hôn một cái thôi?!
Trác Tư Thành kinh hãi nói không nên lời.
Làm sao Lục Tư Dĩnh có thể nói thế, đó là nụ hôn đầu tiên của cô ấy mài
Chẳng lễ Lục Tư Dĩnh căn bản không quan tâm đến nụ hôn đầu, hay là bởi vì người đó là cậu ấy nên mới không quan tâm.
Chỉ có không thích, không để trong lòng mới không quan tâm, chẳng lẽ Lục Tư Dĩnh ở bên cậu ấy không phải vì thích? Trong nháy mắt, trong đầu Trác Tư Thành xuất hiện vô số suy nghĩ. Chưa đợi cậu suy nghĩ xong, trên cổ đã truyền đến một lực, Trác Tư Thành buộc phải cúi đầu, trước mặt là một khuôn mặt phóng đại.
Không thể nói rõ cảm giác đó là gì, nhưng trong một khoảnh khắc nhất định lại như quay trở lại tối qua. Cảm giác hoa mắt chóng mặt và mơ màng như Ở trên mây, song lại khác với tối qua.
Lúc này, cậu ấy biết rõ là Lục Tư Dĩnh đang hôn cậu ấy.
Hai người không uống rượu, đầu óc đều tỉnh táo, chỉ là môi chạm môi thôi cũng khiến Trác Tư Thành cảm thấy adrenaline trong người tăng vọt.
Hôm nay Lục Tư Dĩnh không có bí mật gì nên cô có thể dễ dàng cảm nhận được suy nghĩ trong lòng Trác Tư Thành. Thấy cậu ấy có vẻ suy nghĩ nhiều, cô ấy dứt khoát dùng hành động của mình để chứng minh.
Tối qua Trác Tư Thành hôn cô ấy, hôm nay để cô ấy hôn lại, như vậy chẳng phải là hết nợ sao?
Hai người càng hôn càng sâu, nhưng lại không biết cách đó không xa, ở ngay cạnh cửa có một người đang nhìn họ với cảm xúc dâng trào mạnh mẽ.
Sáng nay Bạch Vi không đến cửa hàng vì cửa hàng đã có Thẩm Quyên trông nom. Cô ra ngoài mua một ít đồ, vừa quay lại cổng đại viện thì nhìn thấy hai bóng lưng quen thuộc từ xa.
Bạch Vi nhìn kỹ hơn, hóa ra là Lục Tư Dĩnh.
Cô vốn muốn tới gần chào hỏi, kết quả lại thấy hai người đột nhiên hôn nhau, ánh mắt Bạch Vĩ lập tức sáng lên, trốn ở cánh cửa cách đó không xa nhìn theo.
Chậc chậc, quả nhiên là cặp đôi nhỏ vừa nhắc đến, họ dính chặt lấy nhau.
Bạch Vi khẽ bước tới gần, tìm một vị trí không xa không gần để nấp, giờ phút này, nếu có thêm một nắm hạt dưa thì tốt biết mấy.
Yên lặng quan sát một hồi, Bạch Vi đột nhiên cảm thấy cảnh tượng này hơi quen thuộc.
Dường như lần nào người hóng drama đầu tiên cũng đều là cô. Cô là người đầu tiên phát hiện ra mối quan hệ giữa Trác Tư Thành và Lục Tư Dĩnh không bình thường, đồng thời cũng là người đầu tiên phát hiện ra họ ở bên nhau.
Đây đúng là duyên phận đặc biệt.
Lại nói, không phải lần trước bọn họ vẫn còn cãi nhau sao, tốt lên từ khi nào nhỉ?
Bạch Vi đang mải nghĩ bọn ở bên nhau từ lúc nào, đột nhiên cảm nhận được một ánh mắt sắc bén.
Thì ra là Lục Tư Dĩnh đã phát hiện ra có người đang nhìn lén, đẩy Trác Tư Thành ra, quay đầu lại nhìn, hóa ra là Bạch VI. Thoắt cái, Lục Tư Dĩnh và Trác Tu Thành bước tới.
Bạch Vi cười, giả ngu nói: "Thật trùng hợp, hai người cũng ở đây à?"
Lục Tư Dĩnh không muốn chịu thua, nhưng bây giờ bị Bạch Vi nhìn thấy, cô ấy không còn cách nào khác, chỉ có thể nói: "Chị chưa nghĩ ra nên nói thế nào với gia đình mình, vậy nên trước mắt em tạm thời đừng nói cho người khác biết nhé."
Bạch Vi còn chưa lên tiếng, Trác Tư Thành đã mở miệng: "Tiểu Dĩnh, hay là..."
"Đi thôi, chúng ta vẫn có nơi chưa đi dạo."