[Thập Niên 80] Xem Mắt Nhầm, Tôi Đã Kết Hôn Với Sĩ Quan Mạnh Nhất

Chương 207: Không Phải Say Rồi Chứ? (2)




Buổi tối đường phố vẫn vô cùng nhộn nhịp, ven đường có rất nhiều quầy hàng nhỏ, bán đồ chơi, quần áo, và tất nhiên là có cả các món ăn vặt bán chạy nhất.

Bữa tối của hai người là món Tây, khẩu phần ăn không nhiều lắm, cộng thêm mỗi người đều mải suy nghĩ việc riêng nên không tập trung vào bữa ăn, tất nhiên vẫn chưa no.

Lục Tư Dĩnh đã đói, cho nên cô ấy lập tức mua đồ ăn vặt, vì mua nhiều quá nên Trác Tư Thành cũng ăn một ít.

Trời đẹp thế này, gió đêm dịu nhẹ, ăn món ngon, bên cạnh người mình thích, Lục Tư Dĩnh rất vui vẻ, mà cô ấy cứ vui là lại muốn uống rượu.

Chợ đêm rất náo nhiệt, người cũng đông đúc, Lục Tư Dĩnh dẫn Trác Tư Thành tìm một quán nướng ngồi xuống.

Để những đồ ăn vặt chưa ăn hết lên bàn, Lục Tư Dĩnh gọi thêm nhiều món nướng và một thùng bia.

"Anh xem có muốn ăn gì không."

"Không cần đâu, những món này là đủ rồi."

Trác Tư Thành đưa thực đơn cho phục vụ, chẳng bao lâu sau, trên bàn đã chất đầy những chai bia đã mở nắp. Lục Tư Dĩnh ăn nướng, uống bia, thật thoải mái biết bao.

Rất nhanh sau đó, từng vỏ chai bia rỗng dần được xếp đầy dưới gầm bàn, mặc dù Lục Tư Dĩnh vẫn không đổi sắc mặt, nhưng Trác Tư Thành đã lo lắng: "Tiểu Dĩnh, uống ít chút, lát về nhà còn phải lái xe nữa."

Chỉ là Trác Tư Thành chưa thấy được khả năng uống rượu của Lục Tư Dĩnh, đây cũng là lần đầu họ ăn tối uống rượu, nhưng dù Trác Tư Thành có biết Lục Tư Dĩnh uống giỏi, cậu ấy cũng sẽ khuyên bảo, để cô ấy đừng uống quá nhiều.

Con gái mà, nếu uống nhiều quá, say rượu, chắc chắn sẽ rất khó chịu.

Lục Tư Dĩnh không quan tâm, uống cạn một chai nữa rồi nói: "Chỉ ăn nướng thì nhàm chán quá, nào, cùng uống đi!"

Một chén bia được đặt trước mặt, Trác Tư Thành hơi do dự.

Cậu ấy biết tửu lượng của mình, bình thường luôn cố gắng không uống, đôi khi thật sự gặp phải ly rượu không từ chối được, thì cậu ấy sẽ tìm cách lặng lẽ đổ bớt di.

Nhưng đây là bia do Lục Tư Dĩnh rót, Trác Tư Thành chỉ do dự một chút rồi cũng cầm chén lên uống.

Chén ở đây rất nhỏ, kiểu chén chỉ lớn hơn chén uống rượu trắng một chút, Trác Tư Thành uống cạn một hơi, người ngoài nhìn vào cứ tưởng như cậu ấy đang uống rượu trắng.

Trác Tư Thành nhìn Lục Tư Dĩnh chằm chằm, không hiểu sao, Lục Tư Dĩnh trước mặt anh đột nhiên chia thành hai người, rồi bốn người.

"Tiểu... Tiểu Dĩnh."

Tay Trác Tư Thành xẹt qua không trung, dường như muốn nắm lấy cái gì đó nhưng cuối cùng vẫn không nắm được gì cả.

Lục Tư Dĩnh nhìn Trác Tư Thành một cách thật kỳ quái, giờ đây cậu ấy không tự chủ được mà lảo đảo không vững, mắt thường cũng có thể thấy được, gò má cậu ấy đã đỏ ửng, ánh mắt đăm đăm, có chút ngẩn ngơ.

Không phải là... cậu ấy say rồi chứ?

Lục Tư Dĩnh sững sờ, cô ấy vừa nhìn thấy cậu ấy uống, chỉ mới nốc có một ly nhỏ bằng móng tay thôi, thế mà đã say rồi sao?!

Lục Tư Dĩnh giơ tay lên, vẫy vẫy trước mặt Trác Tư Thành, không ngờ chỉ một động tác nhỏ thế thôi đã khiến ánh mắt Trác Tư Thành run lên, sau đó hình như còn muốn nắm tay cô ấy, nhưng lại nắm trượt.

Phản ứng này...

Được rồi, bây giờ Lục Tư Dĩnh đã có thể xác nhận, đúng là cậu ấy say rồi.

Đàn ông con trai đầu đội trời chân đạp đất, vậy mà chỉ có thể uống được một chén nhỏ xíu như thế, về sau nếu dẫn về nhà, dịp tết uống rượu, lúc họ còn đang say sưa trên bàn thì chắc Trác Tư Thành đã bị quật ngã chỉ với một cốc bia bé xíu rồi.

Vốn dĩ, cô ấy tưởng khả năng uống rượu của cha và em trai đã là kém lắm rồi, không ngờ bạn trai mình còn không uống được bằng một chú mèo con.

Lục Tư Dĩnh hơi buồn phiền, uống rượu kém thế này, nếu các nữ binh tụ tập uống rượu, với tửu lượng của Trác Tư Thành thì...

Cô ấy không khỏi đến gần hơn một chút, nhìn Trác Tư Thành thật kỹ.